Trở lại Tiểu Linh Viên, Diệp Thiên liền khóa mình trong phòng.
Lần này mua được rất nhiều Tuyết Ngọc Lan Hoa, hắn quyết định luyện chế toàn bộ thành Ngọc Linh dịch để chuẩn bị cho việc đột phá đến Ngưng Khí tầng năm.
Hắn tế ra Chân Hỏa, ném một gốc Chu Linh Thảo vào.
Hắn luyện một mạch đến khi màn đêm buông xuống, sau khi uống một bình Ngọc Linh dịch lại tiếp tục bắt tay vào việc.
Một đêm trôi qua trong yên bình, chớp mắt đã tới bình minh.
Hôm nay, Hằng Nhạc tông náo nhiệt lạ thường, hay nói đúng hơn là hậu sơn của tông môn vô cùng sôi động.
Hôm qua, đệ tử của Thiên Dương phong và Nhân Dương phong bị đánh ngất cả một mảng ở hậu sơn, Chung Lão Đạo và Thanh Dương chân nhân giận tím mặt, nghiêm lệnh cho đệ tử dưới trướng phải đề phòng hai ngọn núi còn lại, trong lời nói còn ngầm cho phép các đệ tử cứ tự nhiên hành động.
Quả như Diệp Thiên đã liệu, hậu sơn của Hằng Nhạc tông đã trở thành chiến trường cho ba ngọn núi chính tranh đấu ngầm.
Đến mức, đã xuất hiện một hiện tượng thế này: phàm là đệ tử đến thu thập linh thảo, trong ngực đều giấu một cây gậy sắt đen sì.
Ngươi dám gõ lén ta, lão tử đây chết cũng phải gõ lại!
Gần như tất cả những đệ tử bị gõ lén đều ôm tâm lý như vậy.
Ngậm bồ hòn làm ngọt ư? Không đời nào! Trong lòng đã kìm nén một bụng lửa giận, lão tử đây chẳng cần biết ngươi có phải hung thủ hay không, cứ gõ bừa vài gậy xả giận trước đã!
A!
A!
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết ở hậu sơn vang lên từ sáng đến tối, khiến các đệ tử và trưởng lão Hằng Nhạc tông không hiểu đầu cua tai nheo gì.
"Ba ngọn núi chính này muốn lật trời à!"
"Từ nay về sau, không thể tùy tiện vào hậu sơn được nữa, trời mới biết ngày nào sẽ bị gõ lén."
"Thích gõ ai thì gõ, miễn không phải ta là được."
Một ngày trôi qua, phàm là đệ tử từ trong núi trở ra, phần lớn đều ôm đầu, hoặc là mặt mũi bầm dập, hoặc là đầy người dấu chân, hoặc là mình đầy thương tích, quả thực đã trở thành những cảnh tượng đẹp mắt.
Cuộc tranh đấu ngầm ở hậu sơn ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Theo thời gian trôi qua, đấu ngầm dần dần biến thành đấu công khai, chiến trường từ hậu sơn Hằng Nhạc tông dời đến Phong Vân đài.
"Khổng Nhạc của Thiên Dương phong, cút ra đây cho lão tử, ta ở Phong Vân đài chờ ngươi."
Trời vừa sáng, một đệ tử Địa Dương phong đã hạ chiến thư. Lời khiêu chiến của gã dường như đã gây ra phản ứng dây chuyền, tiếng khiêu chiến vang lên liên tiếp không ngừng.
"Nhạc Khang của Nhân Dương phong, lão tử ở Phong Vân đài chờ ngươi."
"Triệu Long của Địa Dương phong, mẹ nhà ngươi, lão tử với ngươi không chết không thôi."
"Mẹ nó, đừng giở trò sau lưng nữa, có gan thì lên đài mà chiến!"
Giữa các đệ tử của ba ngọn núi chính vốn đã có tư oán từ trước, sự kiện gõ lén này thực sự đã trở thành ngòi nổ cho bọn họ khai chiến. Cả ngày Phong Vân đài đánh nhau khí thế ngất trời, bọn họ khiêu chiến lẫn nhau, khiến Phong Vân đài vốn đã náo nhiệt nay trở thành nơi phong vân tế hội thực sự.
"Cảnh tượng rầm rộ như vậy, chỉ sợ từ khi Hằng Nhạc lập phái đến nay cũng chưa từng xuất hiện."
"Sao ba ngọn núi chính lại đánh nhau một cách khó hiểu như vậy."
"Oán hận tích tụ đã lâu, cho dù không có sự kiện gõ lén, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ khai chiến thôi."
Mà Diệp Thiên, kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này, lúc này đang ở Tiểu Linh Viên thong thả luyện chế Ngọc Linh dịch.
Toàn bộ Tiểu Linh Viên ngập tràn mùi thuốc thấm vào tận tim gan.
"Thơm quá đi!" Hổ Oa với đôi mắt to tròn long lanh đứng ngoài cửa phòng Diệp Thiên, tham lam hít lấy mùi hương tỏa ra từ trong phòng.
"Ngọc Linh dịch." Từng là trưởng lão của Hằng Nhạc tông, Trương Phong Niên rất quen thuộc với mùi thuốc này.
Trong mắt Trương Phong Niên còn có vẻ kinh ngạc, Ngọc Linh dịch vốn mát lạnh ôn hòa, mà mùi thơm bay ra từ trong phòng lại nóng hổi, hiển nhiên là Ngọc Linh dịch vừa mới ra lò. Điều này khiến Trương Phong Niên rất có thâm ý vuốt vuốt chòm râu.
Đến đêm khuya, cửa phòng Diệp Thiên mới mở ra.
Diệp Thiên bước ra ngoài với dáng vẻ phờ phạc, tóc tai rối bù, sắc mặt mệt mỏi, cằm đã lún phún râu.
Hắn vươn vai một cái thật mạnh, trong cơ thể lập tức truyền ra tiếng xương cốt va chạm rôm rốp.
Hai ngày ba đêm, hắn đã luyện chế ra được hơn một trăm bình Ngọc Linh dịch. Khả năng điều khiển lửa, cũng như việc luyện chế Ngọc Linh dịch, ngày càng trở nên thuần thục.
Quác!
Quác!
Con chim lớn tên Tiểu Ưng dường như vẫn chưa ngủ, vội vã vỗ cánh bay tới, cái đầu lông xù thỉnh thoảng lại cọ vào người Diệp Thiên.
Vết thương của nó vẫn chưa hoàn toàn bình phục, muốn bay lượn trên không trung, ít nhất cũng phải mất mấy tháng.
"Đói bụng rồi à?" Diệp Thiên nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lông xù của Tiểu Ưng.
Quác!
Quác!
Tiểu Ưng rất có linh tính, dường như nghe hiểu được lời Diệp Thiên nói, liền gật gật đầu.
Diệp Thiên mỉm cười, phất tay qua túi trữ vật, lấy ra một tảng thịt lớn đưa tới trước mặt Tiểu Ưng.
Đôi mắt Tiểu Ưng trong nháy mắt trở nên sáng rực, ăn rất ngon lành.
"Giúp ngươi một chút nhé!" Diệp Thiên lại một lần nữa vuốt ve đầu Tiểu Ưng, sau đó đánh một bình Ngọc Linh dịch vào cơ thể nó.
Ngọc Linh dịch vừa vào cơ thể, Tiểu Ưng bỗng cảm thấy toàn thân nóng hổi, một luồng sức mạnh dồi dào chống đỡ thân thể nó, khiến nó không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt còn có chút sợ hãi, sợ thân thể bị căng vỡ.
"Không sao đâu, có ta đây." Diệp Thiên cười một tiếng, Chân Hỏa đã được tế ra.
Nhìn thấy ngọn lửa, trong mắt Tiểu Ưng lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như biết được sự kinh khủng của Chân Hỏa trong tay Diệp Thiên, đến mức thân thể cũng không khỏi run rẩy.
"Đừng sợ." Mỉm cười, Diệp Thiên dùng Chân Hỏa bao bọc toàn thân Tiểu Ưng, sau đó tràn vào cơ thể nó, giúp nó luyện hóa bình Ngọc Linh dịch kia.
Quác quác!
Không có cảm giác đau đớn vì bị đốt cháy, Tiểu Ưng chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, thân thể đang run rẩy cũng dần bình thường trở lại. Ngọc Linh dịch được luyện hóa, linh lực dồi dào nuôi dưỡng vết thương của nó.
Chưa đến một khắc, Tiểu Ưng liền vỗ cánh nhảy vọt một cái, đã có thể miễn cưỡng bay lượn giữa không trung.
Quác quác!
Linh điểu này dường như rất vui sướng, có thể bay lượn trở lại khiến nó không nỡ đáp xuống, bay lượn giữa không trung một lúc lâu mới chịu thôi. Có lẽ vì mệt mỏi nên nó đã chìm vào giấc ngủ.
"Ngủ đi! Sáng mai mọi chuyện sẽ tốt thôi." Diệp Thiên sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Ưng, cười cười, sau đó quay người đi vào phòng của Hổ Oa.
Hổ Oa ngây thơ chất phác, đang nằm ngủ say trên giường, hoàn toàn không phát hiện Diệp Thiên đã đi tới.
Đi đến bên giường, Diệp Thiên cẩn thận kiểm tra cơ thể Hổ Oa.
Hắn phát hiện linh khiếu bẩm sinh của đứa trẻ này bị tắc nghẽn, mấy đại kinh mạch cũng không thông, nói gì đến việc mở ra đan điền. Với thể chất như vậy, nếu không có kỳ ngộ, cậu bé đã định trước cả đời không thể trở thành tu sĩ.
Trong tình huống bình thường, kinh mạch của con người phải thông suốt mới có thể đả thông linh khiếu. Linh khiếu chính là cánh cửa thông tới đan điền, chỉ khi linh khiếu được đả thông, đan điền mở ra, mới có thể hấp thụ linh khí đất trời nhập thể, mới có thể trở thành một tu sĩ thực thụ.
Nhưng nếu kinh mạch bẩm sinh đã tắc nghẽn, muốn trở thành tu sĩ, nhất định phải có người giúp cậu bé đả thông kinh mạch toàn thân.
Diệp Thiên trầm ngâm một lát, một luồng Chân Hỏa rót vào cơ thể Hổ Oa.
Không sai, hắn muốn rèn luyện thân thể cho Hổ Oa, sau đó giúp cậu bé đả thông kinh mạch, mở ra linh khiếu, rồi mở ra đan điền.
Rất nhanh, trên mặt Hổ Oa nổi lên vẻ thống khổ, muốn tỉnh lại, nhưng lại bị Diệp Thiên dùng mê hương đưa vào giấc mộng lần nữa.
Khống chế Chân Hỏa, Diệp Thiên thận trọng rèn luyện thân thể cho Hổ Oa, sợ Chân Hỏa kinh khủng sẽ làm tổn thương cậu bé.
Chẳng bao lâu, hắn đã mồ hôi nóng tuôn.
Nhưng vất vả của hắn cũng không hề uổng phí. Thông qua sự rèn luyện của Chân Hỏa, kinh mạch của Hổ Oa trở nên cứng cỏi hơn, những kinh mạch bị tắc nghẽn cũng có dấu hiệu lỏng ra, được Diệp Thiên rót vào một luồng chân khí chậm rãi đả thông.
Quá trình này vô cùng tốn thời gian.
Mãi đến trước bình minh, Diệp Thiên mới đả thông toàn bộ kinh mạch của Hổ Oa. Trải qua sự rèn luyện của Chân Hỏa, tạp chất trong cơ thể Hổ Oa đều thông qua lỗ chân lông tràn ra ngoài, lờ mờ có thể thấy được cậu bé trong lúc ngủ mơ đã lộ ra nụ cười thoải mái.
Phù!
Thở ra một hơi trọc khí, thân thể căng cứng của Diệp Thiên cũng giãn ra.
"Như vậy, tiếp theo chính là đả thông linh khiếu." Diệp Thiên mỉm cười, hắn đã thành công một nửa.
"Sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng nhé." Nghỉ ngơi đơn giản một lát, Diệp Thiên lại một lần nữa tế ra chân khí rót vào cơ thể Hổ Oa, sau đó thông qua kinh mạch của cậu bé lưu chuyển, đánh thẳng vào bình chướng thông tới đan điền.
A!
Lần xung kích đầu tiên, trên gương mặt Hổ Oa đã hiện ra vẻ thống khổ.
Lần nữa.
Diệp Thiên dần dần tiến tới, không dám khinh suất, bởi vì không cẩn thận sẽ hại đến tính mạng của Hổ Oa.
Chân khí hắn rót vào Hổ Oa giống như một thanh kiếm sắc bén, không ngừng xung kích, lực xung kích cũng từ yếu đến mạnh. Gương mặt Hổ Oa đã đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu không phải Diệp Thiên dùng mê hương khiến cậu bé ngủ say, chắc chắn cậu bé sẽ đau đến tỉnh lại.
"Chịu đựng đi, vận mệnh của ngươi có lẽ sẽ vì vậy mà thay đổi." Diệp Thiên vẫn đang điều khiển chân khí xung kích tầng bình phong kia.
Sắc trời đã gần sáng, dù là Diệp Thiên, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Bốp!
Khi trong cơ thể Hổ Oa vang lên một tiếng như vậy, linh khiếu thông tới đan điền mới bị Diệp Thiên thực sự đả thông.
Đột nhiên, linh khí đất trời dao động, nhao nhao tụ về phía cơ thể Hổ Oa, tạo thành một vòng xoáy linh khí. Dường như đã tìm được nơi trút vào, chúng thông qua từng lỗ chân lông trên toàn thân Hổ Oa rót vào trong cơ thể cậu bé.
"Trời không phụ lòng người." Diệp Thiên thở ra một hơi trọc khí, không khỏi lau đi một giọt mồ hôi lạnh.