"Đệ tử ngoại môn Diệp Thiên, vì đan điền vỡ nát, con đường tu tiên đã dứt, nay bị trục xuất khỏi Chính Dương tông, cả đời không được phép đặt chân lên Chính Dương Linh Sơn nửa bước!"
Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói lạnh như băng vang lên tựa lời phán quyết của trời cao, chứa đầy uy nghiêm không cho phép kẻ nào kháng cự.
Bên dưới, Diệp Thiên lặng lẽ đứng giữa điện, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nghe lời tuyên án vô tình, nắm đấm của hắn bất giác siết chặt, dùng sức đến nỗi móng tay găm sâu vào da thịt, máu tươi rỉ ra.
Đan điền vỡ nát, con đường tu tiên đã dứt.
Diệp Thiên cười, một nụ cười bi thương đến tột cùng.
Ba ngày trước, khi phụng mệnh tông môn xuống núi hái linh dược, hắn đã bị cao thủ của tông môn thù địch phục kích. Hắn liều chết bảo vệ linh dược, cửu tử nhất sinh trở về, nhưng đổi lại là một đan điền vỡ nát, trở thành một phế nhân thực thụ.
Chỉ là, hắn không bao giờ ngờ được, lòng trung thành của mình trong mắt những kẻ cao cao tại thượng kia lại không đáng một xu. Chúng vội vã đuổi hắn đi như thế, chẳng khác nào vứt bỏ một thứ phế vật.
"Còn không đi?" Thấy Diệp Thiên vẫn đứng bất động, một giọng nói khác trong đại điện lại vang lên, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
"Đan điền đã nát, còn mặt dày ở lại đây làm gì? Chính Dương tông không bao giờ giữ phế vật."
"Nuôi ngươi ba ngày đã là tận tình tận nghĩa rồi."
Những lời khinh miệt chói tai trong điện lọt vào tai Diệp Thiên, tựa như từng mũi kim đâm thẳng vào tim hắn.
"Một tông môn như vậy, thật khiến ta lạnh lòng!"
Giọng nói khàn đặc chất chứa bi phẫn, Diệp Thiên lặng lẽ xoay người.
Ngoài điện, Linh Sơn trập trùng, cổ thụ che trời, linh khí mờ ảo, mây mù lượn lờ. Tiên hạc ngậm linh chi bay lượn, một khung cảnh yên bình, hòa hợp, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.
Đây chính là Chính Dương tông, một trong những tông môn tu tiên lớn ở phía nam Đại Sở.
Thế nhưng, giờ phút này, tất cả những cảnh tượng ấy trong mắt Diệp Thiên đều trở nên lạnh lẽo đến thấu xương, khiến hắn bất giác phải ôm lấy thân mình đang run rẩy.
"Ta đã nói mà! Thế nào cũng bị trục xuất khỏi tông môn thôi!"
Diệp Thiên vừa bước ra, các đệ tử khác đã bắt đầu chỉ trỏ, có kẻ châm chọc, cũng có người khẽ thở dài.
"Nói đi nói lại thì Diệp sư huynh cũng đáng thương thật. Trước đây huynh ấy đối xử với chúng ta tốt lắm, hay là chúng ta ra tiễn huynh ấy một đoạn đi!"
"Tiễn cái gì mà tiễn, chúng ta là tiên nhân, hắn là cái thá gì chứ."
"Thời thế thay đổi rồi."
Những lời chế giễu và tiếng thở dài xung quanh khiến Diệp Thiên phải cúi gằm mặt. Hắn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại như có xương cá chặn ngang cổ họng. Giờ phút này, hắn chẳng khác nào một tên tội phạm bị giải đi diễu phố, chịu sự phỉ nhổ của người đời.
Đúng vậy! Hắn không còn là Diệp Thiên của ngày xưa nữa.
Hắn của hôm nay, không phải là một tu sĩ, mà là một phế nhân với đan điền vỡ nát. Sự kiêu ngạo ngày nào đã tan thành mây khói, đối mặt với thói đời bạc bẽo, hắn chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.
"Chà chà!"
Tiếng cười cợt nhả từ phía trước truyền đến, một gã đệ tử áo trắng tay cầm quạt xếp nghênh ngang đi tới, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhìn Diệp Thiên: "Đây là ai thế này? Chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?"
Diệp Thiên khẽ ngẩng đầu, qua kẽ tóc nhìn kẻ vừa tới. Gã có khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mỏng toát lên vẻ cay nghiệt, tướng mạo coi như tuấn tú, nhưng lại có một đôi mắt phượng xếch ngược.
"Triệu Khang." Diệp Thiên lục tìm trong trí nhớ cái tên này. Triệu Khang của ngày xưa đâu có cái vẻ quái gở như bây giờ, lúc đó, hắn đối với vị Diệp sư huynh này cung kính lắm cơ mà.
"Chậc chậc chậc!"
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Triệu Khang đi một vòng quanh Diệp Thiên, nhìn từ trên xuống dưới, miệng không ngừng tặc lưỡi: "Diệp sư huynh à! Sao bây giờ lại ra nông nỗi thảm hại này, nhìn mà sư đệ ta đau lòng quá đi mất!"
Biết rõ là đang bị chế nhạo, Diệp Thiên chẳng buồn đôi co, lập tức cất bước rời đi.
"Ấy, đừng đi vội chứ!" Triệu Khang bước lên một bước, lại chặn trước mặt Diệp Thiên, phe phẩy chiếc quạt xếp, nhìn hắn với vẻ đầy thích thú.
"Tránh ra."
"Đã thành đồ bỏ đi rồi mà vẫn còn cứng miệng nhỉ." Triệu Khang đột ngột khép quạt lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Ngươi thật sự vẫn nghĩ mình là Diệp Thiên của ngày xưa sao?"
Thân thể Diệp Thiên run lên, muốn phản bác nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
"Muốn đi cũng được thôi." Triệu Khang lại lên tiếng, hai chân dang rộng ra, nhìn Diệp Thiên đầy chế nhạo: "Chui qua háng ta đi! Biết đâu ta vui vẻ còn thưởng cho ngươi mấy viên linh thạch làm lộ phí."
"Triệu Khang!" Diệp Thiên gằn giọng, đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt vốn ảm đạm bỗng lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo.
"Triệu Khang sư huynh, huynh làm vậy có phải hơi..." Trong đám đông vây xem, có một đệ tử lí nhí lên tiếng, muốn bênh vực Diệp Thiên, nhưng tu vi yếu ớt, lời nói ra chẳng có chút trọng lượng nào.
"Muốn chết à?" Triệu Khang quay đầu quát lớn, trừng mắt nhìn tên đệ tử kia. Cả đám đông lập tức im phăng phắc, dường như bị thực lực của Triệu Khang dọa sợ, không ai dám thở mạnh một tiếng.
Dọa đám đệ tử xung quanh xong, Triệu Khang lại quay sang nhìn Diệp Thiên, cười khẩy một tiếng: "Diệp Thiên, ngươi có chui hay không đây? Ta..."
Lời còn chưa dứt, Triệu Khang bỗng im bặt, vì hắn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang từ xa thong thả bước tới.
Người tới tay áo tung bay, mái tóc đen dài như suối, từng sợi óng ả lấp lánh. Gương mặt tuyệt thế đẹp đến nghẹt thở. Nàng tựa như tiên nữ hạ phàm, không vương chút bụi trần.
"Là Cơ Ngưng Sương sư tỷ!" Ánh mắt của các đệ tử xung quanh đồng loạt sáng lên.
Đặc biệt là các nam đệ tử, trong mắt càng lộ rõ vẻ nóng bỏng, sự khao khát và ái mộ không hề che giấu. Đây chính là tiên nữ hoàn mỹ của ngoại môn Chính Dương tông, người tình trong mộng của tất cả nam đệ tử.
Ai ở Chính Dương tông mà không biết, Cơ Ngưng Sương trước mặt mọi người luôn lạnh lùng xa cách, nhưng chỉ riêng với Diệp Thiên mới nở nụ cười khuynh thành. Họ từng là cặp kim đồng ngọc nữ được cả tông môn công nhận.
Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ.
Bây giờ Diệp Thiên đã sa sút đến mức này, một Cơ Ngưng Sương cao ngạo sao có thể đối với hắn dịu dàng như xưa được nữa.
"Cơ Ngưng Sương." Giọng Diệp Thiên khàn đặc, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Hắn không quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Đó từng là người mà hắn nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ, nhưng kể từ khoảnh khắc đan điền hắn vỡ nát, tu vi mất hết, Cơ Ngưng Sương vốn luôn mỉm cười với hắn lại trở nên lạnh lùng đến lạ.
Cũng từ lúc đó, Diệp Thiên đã hiểu ra, cái gọi là tình yêu, cái gọi là thề non hẹn biển, tất cả đều đã tan thành mây khói.
"Ngưng Sương sư muội." Bên này, Triệu Khang đã nhanh nhảu mở quạt ra, tươi cười niềm nở đón lấy, hoàn toàn khác với bộ dạng hung thần ác sát lúc trước.
Đối với nụ cười của Triệu Khang, Cơ Ngưng Sương chỉ khách sáo gật đầu một cái, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, dường như không có bất cứ chuyện gì trên đời có thể khiến đôi mắt đẹp của nàng gợn lên một chút sóng lăn tăn.
Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt Diệp Thiên, trong lòng tuy có chút thở dài và tiếc nuối, nhưng trong đôi mắt đẹp ngoài sự lạnh lùng ra thì không còn gì khác, như thể muốn nói: Chúng ta, đã không còn chung đường.
"Lên đường bình an." Vỏn vẹn bốn chữ, dù giọng nói có trong trẻo đến đâu, cũng không che giấu được sự lạnh nhạt của Cơ Ngưng Sương.
"Cái vẻ mặt đó của ngươi là gì? Thương hại ta sao?" Không thèm nhìn Cơ Ngưng Sương, Diệp Thiên chỉ cúi xuống nhặt chiếc tay nải rơi trên đất, lời nói cũng không còn sự dịu dàng của ngày xưa. Một lời từ biệt, đau đến xé lòng.
Cơ Ngưng Sương không nói gì, đối với mối tình đã qua, chỉ còn lại một thoáng hoài niệm mơ hồ.
"Đi thôi, đi thôi." Phủi nhẹ lớp bụi trên tay nải, Diệp Thiên chậm rãi xoay người, lê những bước chân mệt mỏi. Bóng lưng gầy gò của hắn đổ dài trên mặt đất, trông cô độc đến lạ thường.