"Cái gì? Diệp Thiên còn muốn đánh tiếp sao?"
Thấy Diệp Thiên lại một lần nữa vào thế chuẩn bị chiến đấu, phía dưới lại vang lên những tiếng kinh hô.
"Chân khí đã bị giam cầm, thua là cái chắc rồi."
"Xem ra hắn muốn giãy giụa lần cuối."
"Cũng chỉ vô ích mà thôi."
"Để xem ngươi chịu được bao lâu." Trên đài, Tề Hạo cười tàn độc, cách không chém ra một đạo kiếm khí sắc bén.
Nhưng Diệp Thiên đã sớm lùi lại, nhân lúc đó thuận tay rút thanh trọng kiếm Thiên Khuyết đang cắm trên võ đài ra.
Keng!
Kiếm khí của Tề Hạo chém lên thanh Thiên Khuyết, tóe ra tia lửa.
Không có chân khí hộ thể, hai tay Diệp Thiên bị chấn cho đau nhức, ngay sau đó cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi trào ra.
Chết đi!
Tề Hạo thân hình như bay, trong nháy mắt đã ập tới, lại một kiếm nữa đâm xuyên không khí.
Điều kỳ lạ là, Diệp Thiên không hề né tránh.
Phụt!
Lại là máu tươi bắn tung tóe, thân thể Diệp Thiên bị đâm thủng.
Và cũng chính vào lúc này, hắn lại dùng bàn tay máu thịt của mình tóm chặt lấy thanh kiếm sắc kia, tay phải lại vung lên đáp trả.
Chỉ là lần này, Tề Hạo đã sớm có phòng bị. Gã nhẹ nhàng giơ tay, bắt lấy nắm đấm của Diệp Thiên. Khi chân khí đã bị giam cầm, một quyền này trong mắt gã chẳng có chút uy lực nào.
"Quá yếu." Tề Hạo cười dữ tợn, một chưởng đánh cho Diệp Thiên hộc máu lùi lại.
"Lần này ngươi còn không chết!" Đẩy lùi Diệp Thiên, Tề Hạo xách thanh kiếm dính máu định lao tới.
Chỉ là, gã vừa bước ra một bước, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
"Cái này..." Gã cảm nhận rõ ràng một luồng sức mạnh cường đại đang xông vào cơ thể mình, mạnh mẽ giam cầm thân thể gã.
"Sao có thể như vậy được." Gã không dám tin nhìn vào lá bùa Thiên Linh Chú trên lòng bàn tay mình, nó đã sắp dung nhập vào cơ thể gã.
"Diệp Thiên cũng có Thiên Linh Chú!" Phía dưới lại một lần nữa xôn xao.
"Thiên Linh Chú vô cùng quý giá, hắn mua được sao?"
"Xong rồi, Tề Hạo cũng trúng Thiên Linh Chú."
"Hay lắm!" Hùng Nhị không nhịn được gầm lên một tiếng, nắm đấm núc ních thịt siết chặt đầy kích động.
"Hắn lấy đâu ra Thiên Linh Chú vậy?" Tô Tâm Nguyệt sững sờ, việc Diệp Thiên cũng có Thiên Linh Chú hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Không thể nào." Trên đài vang lên tiếng gầm gừ của Tề Hạo.
"Ta đã nói rồi, ai sống ai chết, còn chưa biết được đâu." Cách đó mấy trượng, Diệp Thiên lảo đảo đứng dậy, cười lạnh nhìn Tề Hạo.
"Tại sao ngươi lại có Thiên Linh Chú?" Đôi mắt Tề Hạo đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
"Điều đó có quan trọng không?" Cười lạnh một tiếng, Diệp Thiên chậm rãi đi tới: "Quan trọng là bây giờ đã công bằng, ngươi không có chân khí, ta cũng không có chân khí. Trận chiến thật sự, bây giờ mới bắt đầu."
Nghe vậy, Tề Hạo theo bản năng lùi lại một bước.
Đúng vậy! Hắn cũng không có chân khí.
Như vậy, hắn còn là đối thủ của Diệp Thiên sao?
Nhớ lại bí thuật cận chiến bá đạo của Diệp Thiên, trong mắt Tề Hạo thoáng vẻ hoảng sợ. Những năm nay gã quá ỷ lại vào chân khí, chưa từng thật sự tu luyện những kỹ năng cận chiến cơ bản nhất. Không có chân khí, gã làm sao là đối thủ của Diệp Thiên được.
Chiến!
Diệp Thiên quát lên một tiếng vang dội, bước ra một bước, lao tới như một viên đạn pháo.
Thấy vậy, Tề Hạo vội vàng lùi lại.
"Ngươi trốn được sao?" Giọng nói lạnh như băng theo gió bay tới, Diệp Thiên đã ập đến, vung tay tung một quyền.
Theo bản năng, Tề Hạo giơ tay lên đỡ.
Nhưng, gã lại một lần nữa khó thoát khỏi việc bị Diệp Thiên dùng bí thuật cận chiến bá đạo áp chế.
A!
Mặc cho gã gào thét thế nào, cũng chẳng làm được gì.
Nhưng, ngay lúc Diệp Thiên đang đại triển thần uy, một tên đệ tử áo trắng của Nhân Dương phong đột ngột xông lên võ đài.
Tu vi của tên đệ tử áo trắng không cao, nhưng lại giỏi tính toán, biết Diệp Thiên lúc này chân khí bị giam cầm, thực lực giảm đi nhiều, hắn muốn thừa cơ hội này để diệt Diệp Thiên!
"Chết đi!" Tên đệ tử áo trắng sắc mặt âm tàn, tung một chưởng tới, không hề nương tay.
"Ngưng Khí tầng bốn, ngươi cũng xứng sao?" Quát lạnh một tiếng, Diệp Thiên một cước đạp văng Tề Hạo ra ngoài, sau đó đột ngột quay người, thi triển một chiêu Vượn Đập, tránh được chưởng lực của tên đệ tử áo trắng, rồi tung một chưởng trời giáng khiến hắn lảo đảo.
"Cái gì?" Các đệ tử dưới đài kinh ngạc, cho dù chân khí bị giam cầm, Diệp Thiên vẫn hung hãn dị thường!
A!
Giữa những tiếng kinh hô, Diệp Thiên đã tóm lấy một chân của tên đệ tử áo trắng, hung hăng quật mạnh xuống võ đài.
Diệp Thiên là người cẩn trọng, ngay từ khoảnh khắc chân khí bị giam cầm, hắn đã lường trước được đám đệ tử Nhân Dương phong sẽ ra tay đánh lén.
May mắn là, lần này những đệ tử Nhân Dương phong đến trợ chiến, ngoài Tô Tâm Nguyệt là Ngưng Khí tầng chín, còn lại phần lớn đều từ tầng năm trở xuống, hoàn toàn nằm trong phạm vi Diệp Thiên có thể đối phó.
Dù hổ xuống đồng bằng vẫn là hổ.
Diệp Thiên chính là loại người này, chân khí của hắn tuy bị giam cầm, nhưng năng lực thực chiến vẫn còn đó, cộng thêm nhục thân bá đạo, không phải ai cũng có thể xem thường hắn, dù sao những tên đệ tử này cũng không phải là Tề Hạo.
A!
Lại một tiếng hét thảm, tên đệ tử áo trắng bị Diệp Thiên quật mạnh xuống võ đài lần nữa, ngũ tạng lục phủ trong người như bị dời đi, đến mức võ đài cứng rắn cũng bị hắn đập cho lõm thành một cái hố hình người.
"Hắn không có chân khí, cùng lên đi."
Theo một tiếng hét lớn, các đệ tử Nhân Dương phong dưới đài, trừ Tô Tâm Nguyệt, còn lại đều như ong vỡ tổ xông cả lên võ đài.
"Mẹ nó chứ!" Dưới đài, Hùng Nhị thấy vậy lập tức nổi giận đùng đùng, vác cây Lang Nha bổng của mình ra, định xông lên võ đài, chỉ là gã vừa nhấc chân lên, liền lại rất tự giác thu về.
Bởi vì, Diệp Thiên trên võ đài, đang đại triển thần uy.
Hắn một tay nắm lấy một chân của tên đệ tử đã bất tỉnh, coi hắn như một món binh khí, điên cuồng vung mạnh, phàm là đệ tử Nhân Dương phong xông tới, đều bị hắn quật bay ra ngoài ngay tại chỗ.
Đệ tử Nhân Dương phong, từng người một như bao cát bay ngược ra khỏi võ đài.
"Ngầu thật!" Hùng Nhị không khỏi tặc lưỡi thán phục.
"Cái này... cũng quá dữ dội rồi." Các đệ tử xung quanh theo bản năng nuốt nước bọt.
A!
Theo tiếng hét thảm sau đó, một tên đệ tử Nhân Dương phong bị Diệp Thiên đá vỡ đan điền ngay tại chỗ.
"Diệp Thiên." Dưới đài, Tô Tâm Nguyệt đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Giết hại đồng môn như vậy, không sợ Giới Luật đường hỏi tội sao?"
"Giết hại đồng môn?" Diệp Thiên mình đầy máu, một đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tâm Nguyệt, quát: "Quyết đấu trên Phong Vân đài, ngoài hai bên đối chiến, không được có người thứ ba tham gia, đây là môn quy từ trước đến nay. Cho dù ta có diệt bọn chúng tại chỗ, Giới Luật đường cũng không có quyền trị tội ta."
"Ngươi!" Lại một lần nữa bị quát lớn, gương mặt xinh đẹp của Tô Tâm Nguyệt tức đến đỏ bừng.
"Là người của Nhân Dương phong các ngươi xem thường môn quy trước, không trách ta được." Giọng Diệp Thiên vang dội, lạnh đến cực điểm.
Nói rồi, Diệp Thiên đột ngột quay người, một chưởng đánh bay Tề Hạo vừa mới bò dậy.
Thấy vậy, trong mắt Tô Tâm Nguyệt hiện lên một tia hàn quang, định xông lên võ đài.
"Tô Tâm Nguyệt phải không! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không Truy Phong tiễn của ta không có mắt đâu." Giọng Hùng Nhị vang lên.
Cây Lang Nha bổng trong tay gã đã đổi thành trường cung, lúc này trường cung đã giương lên như trăng tròn, còn có một mũi tên chân khí kinh khủng đang rung lên bần bật. Một khi Tô Tâm Nguyệt dám lên đài, mũi tên chân khí này sẽ bắn ra ngay lập tức.
Thấy vậy, sắc mặt Tô Tâm Nguyệt biến đổi, nàng cảm nhận được luồng khí băng lãnh từ mũi tên chân khí kia.
Nàng chắc chắn, nếu vọng động, tất sẽ bị một mũi tên xuyên tim.
Trong lòng nghĩ vậy, nàng hít sâu một hơi, bước chân vừa mới bước ra, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thu về.
"Thế mới đúng chứ!" Hùng Nhị cười lạnh một tiếng, sau đó không quên liếc mắt qua các đệ tử dưới đài, mắng: "Lão tử không nhắm vào ai cả, tất cả thành thật cho ta, nếu không đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."
Lời này vừa nói ra, những tên đệ tử đang ngo ngoe muốn động, từng người một thu lại chân khí, không còn dám vọng động.
Trên đài, Diệp Thiên đã thu túi trữ vật của Tề Hạo, sau đó lại lục soát khắp người gã mấy lần, phàm là bảo bối đáng tiền, đều bị hắn lấy đi hết.
Hắn vẫn còn chừa lại cho Tề Hạo chút mặt mũi, nếu không với bản tính trước đây, chắc chắn sẽ lột sạch sành sanh Tề Hạo.
Làm xong những việc này, Diệp Thiên tung người nhảy xuống võ đài, đi về phía bên ngoài.
Khi đi ngang qua Tô Tâm Nguyệt, Diệp Thiên liếc qua gương mặt lạnh như băng sương của nàng, cười lạnh nói: "Tô sư tỷ, tài đổi trắng thay đen của tỷ quả thật không tầm thường, sư đệ ta đây xin bái phục."
"Ngươi..."
Tô Tâm Nguyệt vừa định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên đã hất áo bào rời đi.
Phía trước, các đệ tử hai bên rất ăn ý nhường ra một con đường cho Diệp Thiên.
Trận chiến ngày hôm nay, cao trào nối tiếp cao trào, nhìn mà kinh tâm động phách. Tề Hạo Nhân Nguyên cảnh bị đánh bại một cách cường thế, ngay cả những đệ tử Nhân Dương phong đến trợ chiến, ngoài Tô Tâm Nguyệt ra, tất cả đều bị đánh cho nằm la liệt.
Sau ngày hôm nay, chỉ sợ không còn ai dám xem thường tên đệ tử dự bị Diệp Thiên này nữa.
"Đi thôi!" Sau khi Diệp Thiên đi, Hùng Nhị cũng thu lại tất cả tiền cược, phủi mông một cái, nhanh như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi gã đi, những đệ tử vẫn còn đang ngẩn ngơ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
A!
Rất nhanh, trên Phong Vân đài liền truyền ra từng đợt quỷ khóc sói gào.
"Linh thạch của lão tử!"
"Đó là toàn bộ gia sản của ta."
"Công sức cày cuốc bao năm, một sớm đổ sông đổ biển."