Chu đáo như vậy, đều là do nhị sư huynh đối xử tốt với cô bé.
Lâm Thanh Nhai nghe những lời thân mật này, khóe miệng mỉm cười không đổi, lại suy tư.
Chẳng lẽ là... tiểu sư muội chính vì mỗi ngày buổi tối còn có thể ăn khuya như vậy, mới trở nên càng thêm tròn trịa.
Cúi đầu, hắn liền nhìn thấy một hồ ly nhỏ bóng mượt, được nuôi dưỡng đến mặt mày hồng hào.
"Sư muội thích là được rồi." Hắn dừng lại một chút, mỉm cười hỏi Chi Chi: "Là muốn đi cùng sư huynh, hay là muốn đi cùng sư tôn?"
Lời này của hắn làm Chi Chi sững người, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Muội muốn cả hai!"
Cô bé đương nhiên muốn cùng cha đi dạo chợ, giống như ngày xưa cùng mẫu thân nhưng cô bé cũng không nỡ bỏ nhị sư huynh.
Cô bé nhỏ vẫy đuôi, bẻ ngón tay lẩm bẩm nói: "Cùng nhau mới vui."
Lâm Thanh Nhai có lẽ đã sớm đoán được câu trả lời tham lam này, buồn cười, đang véo đôi tai lông xù của cô bé, liền thấy chưởng giáo chân nhân với vẻ mặt mệt mỏi ra khỏi cửa đại điện.
Dù đã nói một số lời trong lòng với Quảng Lăng tiên quân nhưng chưởng giáo chân nhân cũng không cảm thấy trong lòng mình khá hơn bao nhiêu, đi ra thấy hai sư huynh muội này đang thân mật nói chuyện, chưởng giáo chân nhân dừng chân một chút, từ xa lộ ra một nụ cười, hơi gật đầu.
Lâm Thanh Nhai ôm hồ ly nhỏ bóng mượt, từ xa hành lễ với ông ta.
Dù đều là nửa bước Đại Thừa, về tu vi, đệ tử trẻ tuổi như Lâm Thanh Nhai còn có khả năng tiến xa hơn nhưng hắn vẫn cung kính có lễ.
Chưởng giáo chân nhân tâm trạng phức tạp nhìn thanh niên thanh tú văn nhã này, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Những lời ông ta nói với Quảng Lăng tiên quân, thực ra cũng không phải nói dối.
Năm đó, ông ta thực lòng thấy mấy đệ tử của mình tuy có năng lực nhưng mỗi người đều có khuyết điểm, liền nghĩ, chi bằng để Lâm Thanh Nhai làm chưởng giáo đời tiếp theo.
Lâm Thanh Nhai tư chất tuyệt luân, tuổi còn trẻ đã là nửa bước Đại Thừa, tu vi cao, làm người ôn hòa, trong tông môn luôn được khen ngợi, hoàn toàn khác với hung danh của Quảng Lăng tiên quân, rất được các đệ tử yêu mến.
Chưởng giáo chân nhân tuy coi trọng quyền lực tông môn nhưng cũng không để ý việc quyền lực chưởng giáo rơi vào tay dòng dõi của Quảng Lăng tiên quân.
Vị trí chưởng giáo, người có năng lực thì đảm nhiệm.
Nếu không phải năm đó Lâm Thanh Nhai đột nhiên phát điên, làm ra những chuyện khiến người ta lo ngại, ông ta cũng sẽ không tiếc nuối Lâm Thanh Nhai như vậy.
Tuy hành động lúc trước của Lâm Thanh Nhai đã bị ông ta cố gắng ém nhẹm, trong tông môn không nhiều người biết nhưng...
Ông ta vẫn còn sợ hãi.
Thậm chí ngay cả lúc này đối mặt với Lâm Thanh Nhai, chưởng giáo chân nhân cũng không khỏi hoài nghi, Lâm Thanh Nhai có phải đã nhập ma hay không.
Nếu Lâm Thanh Nhai nhập ma, ông ta lo lắng cho sự an nguy của Quảng Lăng tiên quân.
"Thanh Nhai gần đây tu luyện thế nào? Con đã nửa bước Đại Thừa, cố gắng thêm nữa, tiến vào Đại Thừa kỳ, sau khi Đại Thừa viên mãn cũng có thể thử đột phá Tiên giai." Chưởng giáo chân nhân cười nói.