"Cha, muốn ôm."
Dưới chân núi, cô bé luôn thấy những đứa trẻ khác đi theo cha chúng, cũng giang hai tay như thế này.
Cha của chúng đều sẽ cười lớn một cách nồng nhiệt, sau đó ôm lấy con mình, nâng lên cao rồi bế lên.
"Cha!" Lại là một khoảng lặng kéo dài, không có động tĩnh gì, cô bé nhỏ nhìn người cha có vẻ hơi chậm chạp của mình, đôi mắt to tròn dần ươn ướt, ngấn lệ trong suốt... Lần đầu gặp mặt, sao cha lại có thể không ôm con mình chứ?
Mộ của mẫu thân vẫn còn ở đây, nếu không ôm một cái, liệu mẫu thân có bất an, lo lắng cho cô bé không?
Không thể để mẫu thân lo lắng.
Chi Chi cố chấp đưa tay ra, khụt khịt mũi, tủi thân!
"Cha, ôm Chi Chi một cái."
Cô bé bắt đầu khụt khịt.
Lại là một sự im lặng kéo dài, nam nhân xinh đẹp với ánh mắt vẫn còn mang vẻ lạnh lùng dò xét ban nãy đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Một bàn tay thon dài trắng nõn hạ xuống, bế ngang cô bé lên trước mặt, tỉ mỉ đánh giá.
Tuy cái ôm này không được thoải mái cho lắm, nhưng Chi Chi không kén chọn!
Cô bé được bế lên trước mặt cha, đối diện với khuôn mặt đẹp đến mức khiến cô bé sáng cả mắt, lại suy nghĩ làm thế nào để thể hiện tình yêu của mình với cha.
Mẫu thân nói, cô bé phải yêu cha trước thì cha mới yêu lại cô bé.
"Cha đáng yêu của con."
Cô bé rướn người tới, chu môi "chụt" một tiếng, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cha mình.
"Ngoài mẫu thân, yêu cha nhất!"
Cô bé nhỏ như đang tuyên thệ,"chụt" một tiếng, hôn lên má cha mình.
Trong khoảnh khắc đó, gió trong động phủ đột nhiên nổi lên tứ phía.
Kiếm ý lạnh buốt gầm lên trên thanh trường kiếm.
Nam nhân xinh đẹp vẫn bình thản nhìn cô bé, nheo mắt lại, một lúc sau lại đột nhiên bật cười.
"Cha?"
"Cha!" Trong ánh mắt của cha, Chi Chi lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của chính mình.
Đó là một cô bé ba bốn tuổi, tuy hơi bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhìn ra đã được nuôi dưỡng rất tốt.
Thân hình nhỏ nhắn, trên đầu có một đôi tai hồ ly, vì vui mừng khi cha đến đón mà dựng thẳng lên, khẽ run rẩy.
Ngay cả cái đuôi không còn đẹp đẽ do đói ăn gần đây cũng vui vẻ vẫy qua vẫy lại giữa không trung.
Tuy bây giờ trông cô bé hơi gầy, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng, khi chưa bị đói, khi mẫu thân còn sống, cô bé là một đứa trẻ rất xinh đẹp.
Trong mắt cha, cô bé thật xinh đẹp.
Chi Chi có chút ngượng ngùng.
Lại có chút vui mừng.
Hồ ly mà, đều thích làm đẹp.
Cô bé vẫy đuôi trong không trung, cố gắng vươn cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ người cha xinh đẹp có vẻ rất vui khi được mình hôn, rướn người tới gần, lo lắng quấn đuôi quanh cổ cha.
Xác nhận cha vẫn đang cười mà không tức giận, cô bé mới cẩn thận áp sát vào, cọ cọ mặt cha, dùng bàn tay nhỏ bé che cái bụng đang kêu òng ọc của mình, lí nhí kể ra nỗi tủi thân đầu tiên với cha.
"Cha, con đói."
Tự nhiên thân thiết, có lẽ vì huyết thống mà cô bé nhỏ lập tức trở nên gần gũi, rúc vào cổ cha, không chút khách khí mà đòi ăn đòi uống.
Sờ sờ cổ... một tay toàn lông hồ ly.
Quảng Lăng tiên quân đột nhiên cười khẽ một tiếng.