Chương 1

Cha Là Tiên Quân Vai Ác

Phi Dực 02-12-2025 00:29:58

Sau khi cố nhét vốc cỏ xanh cuối cùng vào miệng, Chi Chi lặng lẽ ôm chặt đuôi mình, dáng vẻ ủ rũ. Cô bé đói. Đói không biết đã bao lâu rồi. Nằm bò trên thềm ngọc lạnh băng, cô bé nhìn đám cỏ xanh bên cạnh đã bị mình ăn sạch đến trơ cả một góc đất nhỏ. Thân hình bé bỏng ôm lấy bụng, miệng ngậm cái đuôi khô khốc bù xù của mình. Cô bé cắn phải một nhúm lông. ... Đói đến mức đuôi cũng bắt đầu rụng lông. Đau lòng sờ chiếc đuôi béo mập từng bóng mượt của mình, Chi Chi tủi thân cọ vào thềm ngọc lạnh băng rồi thì thầm: "Sao cha còn chưa tới." Rõ ràng trước lúc nhắm mắt, mẫu thân đã nắm chặt tay cô bé. Dù suy yếu, người vẫn cố dặn dò rằng cha sẽ đến đón, sẽ chăm sóc cô bé thật tốt và sau này cô bé sẽ sống cùng cha. Từ khi sinh ra, Chi Chi không hề có ấn tượng gì về cha mình. Bởi vì cuộc sống của cô bé chỉ có cô bé và mẫu thân. Vậy mà bây giờ, cô bé vẫn đang chờ đợi người cha chưa từng gặp mặt. Bởi vì mẫu thân nói rằng người đã gửi vạn dặm truyền âm cho cha và cha đã đồng ý, nói nhất định sẽ đến đón cô bé. Chính vì lời hứa đó mà mẫu thân mới có thể thanh thản nhắm mắt, không còn nuối tiếc. Nữ nhân xanh xao, yếu ớt nhưng vẫn giữ được vẻ diễm lệ đã đóng cấm chế động phủ lại, dặn cô bé đừng rời đi, sợ rằng lúc cha đến sẽ không tìm thấy sẽ lo lắng cho cô bé. Chi Chi là một đứa trẻ ngoan. Mẫu thân muốn cô bé ở yên một chỗ thì cô bé liền ngoan ngoãn chờ đợi. Một đứa trẻ nhỏ bé cuộn tròn trong động phủ lạnh lẽo. Động phủ tĩnh lặng như tờ. Không còn nụ cười dịu dàng của người mẫu thân xinh đẹp, cũng không còn lời an ủi ấm áp của người. Đứa trẻ bé bỏng ôm đuôi, tủi thân nghĩ cô bé vẫn nhớ mẫu thân của mình hơn. Người đã nuôi nấng cô bé từ khi sinh ra, người rất rất yêu thương cô bé. Nhưng mẫu thân đã bị bệnh. Cô bé đã cố gắng hái linh quả trên núi, còn học được cách luyện chế những viên thuốc ngon cho mẫu thân, nhưng bệnh tình của người vẫn không hề thuyên giảm. Người nói, yêu đan đã vỡ, thuốc thang vô hiệu. Nhưng Chi Chi vẫn không muốn tin. Bao năm sống nương tựa vào nhau, động phủ này chỉ có hai mẹ con, đối với cô bé, mẫu thân là người quan trọng nhất trên đời, là người mà không ai có thể thay thế, kể cả người cha kia. Khi người ra đi, Chi Chi đã khóc đến ngất đi. Cô bé muốn ở lại đây mãi mãi bên cạnh mẫu thân. Nhưng mẫu thân lại nói, người hy vọng con gái mình có thể bình an lớn lên bên cạnh cha. Vì lời hứa với mẫu thân, cô bé chờ cha đến đón mình để mẫu thân được yên lòng. Thế nhưng cô bé cứ chờ mãi, kiên trì ở trong động phủ bị cấm chế không thể ra vào, sau khi chôn cất mẫu thân thì vẫn luôn chờ đợi, nhưng cha vẫn không hề xuất hiện. Có lẽ, trên đường đi cha đã gặp phải chuyện gì đó. Cũng có lẽ, đường đi quá xa xôi. Cô bé đều hiểu cả. Đứa trẻ gầy gò với đôi tai lông xù rũ xuống run rẩy, kéo chặt bộ quần áo không được sạch sẽ trên người, đói bụng nghĩ mẫu thân nói cha ở một nơi rất xa.