Tô Dư ngây người hồi lâu, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, lòng nghẹn ứ.
Hoắc Khải không đụng vào cô, là vì anh ta "không được" thật sao?
Tô Dư tựa đầu vào cửa kính, chẳng muốn mở miệng. Rõ ràng là anh ta giữ mình trong sạch vì nữ chính, giờ chắc đang quấn quýt vui vẻ với cô ta rồi!
Cô đã bỏ lỡ cơ hội bắt quả tang tuyệt vời.
Cơ hội chia tay hoàn hảo.
Thậm chí còn có thể khiến Hoắc Khải áy náy. Sau này, dù họ có ngược nhau tới lui rồi happy ending, nếu chuyện năm xưa bị lật lại, chỉ cần cô không làm ầm lên, khả năng anh ta truy cứu sẽ rất thấp.
Hoắc Tần nhìn cô gái bên cạnh ủ rũ, môi mím lại: "Ông đang tìm bác sĩ tâm lý cho cậu ta."
Ý là, khả năng "không được" rất cao.
Tô Dư chẳng buồn để ý, tay cào cửa kính, hận không thể để lại vài vết xước.
Ôn Hứa sai rồi.
Đúng là nam phụ ôn nhu điển hình!
Vạn năm nam thứ!
Người con gái mình thích mà cũng mỉm cười dâng lên giường người khác!
Chắc chắn đầu óc có vấn đề!
Không đúng, anh ta có vấn đề thì đừng cản cô đi bắt quả tang chứ!
Nam nữ chính đang quấn lấy nhau kìa!
Quấn lấy nhau đi!
Quấn tới quấn lui đi!
Cô tức điên lên.
Hoắc Tần nhíu mày: "Cửa kính chống đạn đấy, định cào thủng luôn hả?"
Tô Dư quay đầu, mắt hoe đỏ, tủi thân: "Anh, Ôn Hứa bắt nạt tôi."
Hoắc Tần sững người, rồi nhắm mắt làm ngơ, giả như không nghe thấy.
Tô Dư càng tức, đàn ông quả nhiên đều là chó!
Tô Dư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhớ ra gì đó, tim như ngừng đập: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hoắc Tần nhíu mày: "Về nhà."
"Khoan, khoan đã..."
Tô Dư ngẩn người: "Xe của tôi đâu?"
Cả xe im lặng trong chớp mắt.
"Còn nữa, túi xách của tôi đâu?"
"Điện thoại thì sao?"
Hoắc Tần cau mày: "Nói cái chính đi!"
Tô Dư quay phắt lại: "Tôi còn bỏ quên A Lương nhà tôi ở đó nữa!"
Gân xanh trên trán Hoắc Tần giật giật.
Tô Dư hét lên: "Tôi còn bỏ quên đạo diễn với nhà đầu tư ở khách sạn nữa!"
Cô vốn định bắt quả tang xong rồi quay lại, ai ngờ bị Hoắc Tần lôi thẳng ra ngoài.
Cả xe sững sờ: "!!!"
Hóa ra cô đi xã giao!
"Quay xe lại ngay!"
Trợ lý Lê run rẩy, câu nói của ông chủ như nghiến ra từ kẽ răng.
Xe lập tức vòng lại.
Tô Dư liếc ra ngoài cửa sổ, tim thót từng nhịp. May quá, là đạo diễn Hoàng, không phải người ngoài, nếu không cô tiêu đời thật.
Tại khách sạn, Hoàng Lương điên cuồng gọi điện, nhưng mãi chẳng ai nghe.
Cuối cùng điện thoại thông, anh ta lập tức gào lên: "Tô Dư! Em chết đâu rồi hả?"
Bên kia, đạo diễn Hoàng ngớ người: "À, Tiểu Hoàng này, Tô Dư không mang điện thoại."
Hoàng Lương: "..."
Khi họ quay lại, trời bắt đầu mưa lất phất, Hoắc Tần nhìn ra cửa khách sạn, thấy một người đứng ngoan ngoãn như học sinh tiểu học bị thầy cô bắt quả tang trốn học, bị phạt đứng ngoài cửa, trông thảm thương chịu trận mắng mỏ. Cuối cùng, cô ta lủi thủi đi theo Hoàng Lương vào trong.
Hoắc Tần xoa trán, thu tầm mắt lại. Khóe mắt anh thoáng thấy dưới chậu hoa trước khách sạn, một chú cún vàng nhỏ xíu lạnh đến run rẩy, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy đáng thương, rồi lủi nhanh vào chậu hoa.
Hoắc Tần: "..."
Một tiếng sau, Hoắc lão gia tử nhìn con cún cuộn tròn trên sofa, ngơ ngác: "Sao ông cứ thấy con cún này quen quen nhỉ?"
Đặc biệt là cái vẻ mặt thảm thương kia.
Bên kia, sau khi tiệc tan, Tô Dư được đưa về. Vừa bước vào, cô hắt xì mấy cái liền, thấy Hoắc lão gia tử đứng cạnh sofa.
Nước mắt cô lập tức biến mất.
Cô phải tích cực cày "điểm chán ghét" mới được!
Tô Dư ủy khuất gọi: "Ông nội."
"A... A Khải, anh ấy..." Cô ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi, hy vọng ông nội sẽ sốt ruột hỏi "A Khải làm sao?", để cô có thể kể rằng cô nghi ngờ A Khải ngoại tình. Nhưng không có bằng chứng, ông nội chắc chắn sẽ nổi giận.
Hoắc lão gia tử quay lại, nhìn Tô Dư, rồi liếc con chó nhỏ, như thể vừa ngộ ra điều gì.
Tô Dư: "???"
"Ông nội, A Khải anh ấy..." Tô Dư khó hiểu, chuyện gì có thể quan trọng hơn cháu trai ông chứ? Cô vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt ông nội.
Lúc này, Hoắc Tần bước ra, đến bên ghế sofa. Con chó nhỏ bò lên quần anh, nhưng "oẳng" một tiếng rồi ngã lăn ra, đáp xuống tấm thảm dày.
Tô Dư sững sờ: "Chó từ đâu ra vậy? Hình như đầu óc có vấn đề."
Hoắc Tần và Hoắc lão gia tử liếc cô một cái.
Ông nội ho khẽ: "Cháu vừa nói A Khải làm gì?"
Tô Dư giật mình, mắt ngân ngấn nước, nức nở: "Ông nội, cháu... cháu thấy A Khải..."
Hoắc Tần lập tức bịt miệng cô: "Ông nội, không có gì đâu." Anh kéo Tô Dư đi, liếc con chó nhỏ đang lẽo đẽo theo, tiện tay bế nó lên cùng.
Vào phòng Tô Dư, anh đặt cô ngồi lên giường, còn con chó nhỏ ngồi xổm bên cạnh, cả hai đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
Hoắc Tần: "..."
"Anh, nhân viên khách sạn nói A Khải vào phòng cùng một cô gái." Tô Dư mắt đỏ hoe, bịa chuyện.
Hoắc Tần nhíu mày. Theo lý, A Khải không có khả năng lăng nhăng, nhưng anh nhìn Tô Dư đang "đau lòng muốn chết", bình tĩnh nói: "Mai tôi lấy camera khách sạn cho cô."