Sau khi hai người rời đi, Hoàng Lương nhìn theo chiếc xe, nhức đầu. Điện thoại rung, anh liếc màn hình, mím môi, dựa vào xe, ngẩng lên nhìn trời tối. Anh bắt máy.
Giọng bên kia lạnh lùng: "Hoàng Lương, Chu Minh đánh bạn học, nhà kia đòi mười vạn. Nếu không, nó phải vào trại cải tạo thiếu niên."
Hoàng Lương siết chặt điện thoại: "Tiền không thành vấn đề. Tôi chỉ muốn biết tại sao nó đánh người. Các người dạy dỗ nó kiểu gì?"
"Dạy dỗ kiểu gì? Chúng tôi là người thân của nó! Đừng quên mẹ nó chết ra sao. Anh lấy tư cách gì chỉ trích?"
Hoàng Lương câm lặng, xoa trán, chán nản: "Nếu các người thấy nó phiền phức, trả nó lại cho tôi."
"Hoàng Lương, chuyện này nói bao lần rồi, không được. Hơn nữa, Minh Minh có chịu theo anh không? Mười vạn, sáng mai phải chuyển khoản."
Đầu kia cúp máy. Hoàng Lương vô lực dựa vào xe, châm điếu thuốc. Giờ cao điểm, xe cộ qua lại tấp nập. Anh chống tay lên xe, nhìn xa xăm mãi, đến khi tàn thuốc cháy đến ngón tay mới dập tắt, vứt vào thùng rác.
Hoàng Lương cầm điện thoại chuyển khoản.
Bên kia nhắn lại: "Đã nhận."
Anh liếc nhìn, mở cửa xe, rời đi.
Ba tiếng sau, Tô Dư bị ép đi học xong trở về, định ghé qua chào Hoắc Tần.
"Hoắc tổng, có người xâm nhập hệ thống!" Một người hớt hải chạy tới. Hoắc Tần tối mặt, quay người đi thẳng lên tầng ba.
Thái Thái ngơ ngác: "Ai mà giỏi thế, hack được cả hệ thống này?"
Tô Dư mắt sáng rực: "Thái Thái, nhanh, lấy trái cây!"
Trận chiến đỉnh cao! Thiên tài nhí đối đầu với đạo lão hacker!
Thái Thái: "???"
Chốc sau, hai người đứng ở tầng hai, nhìn tầng ba bí ẩn.
"Chị Tô Dư, nhớ không? Quản gia bảo không được lên đó."
Tô Dư liếc đĩa trái cây đã cắt, nghĩ đến thanh tiến độ "ghét bỏ" đáng thương trên tường. Cô bước lên bậc đầu tiên, rồi thêm hai bước. Gần đến tầng ba, một khẩu súng đen ngòm chĩa vào đầu cô.
Tô Dư run rẩy giơ đĩa trái cây: "Cho... cho Hoắc tiên sinh."
Bảo vệ nhìn cô kỳ lạ, cất súng. Một người bên cạnh đi vào, chắc là báo cáo.
Hoắc Tần dán mắt vào màn hình.
Người phía sau báo: "Tô tiểu thư muốn đưa trái cây cho ngài."
Hoắc Tần nhíu mày, mắt không rời màn hình, tiến đến máy chủ, một người nhường chỗ cho anh.
"Kệ cô ta."
Vệ sĩ nghi ngờ anh chưa nghe rõ, liếc cảnh bận rộn quanh mình, rồi đi ra.
Tô Dư đã chuẩn bị tâm lý giao trái cây xong thì chuồn lẹ. Nhưng vệ sĩ quay lại, thì thầm với người khác. Cả hai đồng loạt nhìn cô.
"Tô tiểu thư, cô muốn tự mang vào hay để chúng tôi chuyển?"
Tô Dư ngẩng đầu: "Vào!"
Hai người đến cửa Thái Thái thấy dáng vẻ nghiêm nghị bên trong, run rẩy kéo áo Tô Dư.
"Chị Tô Dư, vào có ổn không?"
Cảm giác họ đang bận lắm.
Tô Dư kiên định nhìn vào trong, một trận chiến kinh thiên động địa.
Sau hai ngày, cuộc chiến vượt ngưỡng tuổi bắt đầu!
Hoắc Tần ỷ mạnh hiếp yếu, lấy đông đánh ít, cuối cùng vẫn khiến cậu nhóc Tô Hiên, bị đuổi chạy trối chết nhiều lần
Cô muốn xem.
Tô Dư khẽ cụp mắt, dùng giọng điệu rõ ràng là sợ hãi nhưng vì tình yêu mà bất đắc dĩ phải tiếp tục: "Chị đến đây để ghi điểm với Hoắc lão gia tử và Hoắc tiên sinh, để A Khải không giận chị."
Thái Thái liếc nhìn bên trong, nơi mọi người trông như đang trong một trận chiến căng thẳng, đến mức chỉ cần một cây kim rơi cũng có thể khiến họ thua trận.
"Nhưng em thấy nếu chị vào, Hoắc tổng sẽ ghét chị mất."
Tô Dư gật đầu, Thái Thái: "Hả??"
Tô Dư lập tức lắc đầu, vỗ vỗ cái đầu tròn tròn của Thái Thái: "Em còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Chị vào đó là để cùng họ chia sẻ khó khăn, tình nghĩa trong hoạn nạn mới là thứ đáng quý nhất."
Thái Thái mơ hồ, nghe thì có lý, nhưng sao cứ thấy sai sai?
Trong lúc cô còn đang bối rối, Tô Dư đã bước một chân vào trong.
Bên trong đầy máy tính, màn hình, không khí tràn ngập công nghệ cao.
Tô Dư nhét một miếng dứa vào miệng, bước đến bên một anh chàng đang gõ phím bùm bùm không ngừng. Cô liếc nhìn, chỉ thấy tay anh ta nhanh đến mức để lại cả tàn ảnh.
Bỗng nhiên cô hiểu ra, tại sao người ta nói đàn ông khi làm việc nghiêm túc lại cuốn hút đến thế. Giờ phút này, ngay cả anh chàng bình thường nào đó trông cũng đẹp trai ngời ngời.
Cô đổi sang nhai một miếng táo, phát ra âm thanh nhai nhóp nhép khe khẽ, rồi bước đến bên Hoắc Tần. Anh toát ra khí thế lạnh lùng, gương mặt tuấn tú như tạc, đặc biệt là khi đang tập trung đến mức không gì sánh nổi.
Tô Dư thấy tim mình đập thình thịch, dứt khoát kéo một chiếc ghế, ngồi xuống vừa ăn vừa ngắm.
Bên tai chỉ còn tiếng gõ phím bùm bùm, Tô Dư cảm thấy tim mình cũng căng thẳng theo, như thể đang xem vận động viên chạy nước rút một trăm mét cuối cùng.
Hoắc Tần tập trung vào màn hình, nhận ra có người đứng cạnh, mãi không đi, lại còn ăn liên tục. Anh phân tâm quay đầu nhìn, nhíu mày, ra hiệu bảo cô tránh xa ra mà ăn.
Tô Dư cầm miếng chuối, ngẩn ra, anh ta muốn ăn à?
Cô cúi nhìn đôi tay thon dài của Hoắc Tần đang gõ phím lia lịa, rồi nhìn miếng chuối bị mình cắn một miếng. Cô nuốt miếng chuối xuống, lục trong dĩa, tìm một miếng dứa chưa dính nước miếng, lau sạch, rồi đưa đến bên miệng Hoắc Tần.