Tô Dư định nói tiếp, nhưng bàn tay đang che mắt cô bỗng siết chặt hơn. Cô có linh cảm, nếu người phía sau mà không có chút lương tâm, có lẽ anh muốn xử luôn cô.
Tô Dư: "..."
Cô làm gì sai đâu?
Hoắc Tần thấy mọi người bên trong đã mặc quần áo chỉnh tề, mới bỏ tay ra. Lòng bàn tay lướt qua hàng lông mi dài của cô, hơi ngứa. Anh cụp mắt, nhìn thấy Tô Dư nhắm chặt mắt, miệng nhỏ khẽ hé.
"Anh, anh mặc đồ được rồi, tôi không nhìn anh đâu."
Cô chọn cách ngoan ngoãn.
Trán Hoắc Tần nổi gân xanh: "Mở mắt ra."
"Anh, anh mặc xong nhanh thế à?"
Tô Dư lặng lẽ mở mắt, rồi "Rầm" một tiếng, cánh cửa lớn đóng sập lại.
Tô Dư: "..."
Trợ lý Lê: "!!!"
Hóa ra ý ông chủ là bảo anh đóng cửa sau khi ông chủ vào!
Bên trong, cả đám người đứng ngay ngắn. Hoắc Tần lấy một bộ quần áo treo ở góc, bình thản mặc vào, vẻ mặt không đổi.
"Trong ngày hôm nay, phòng gym bên cạnh phải chuẩn bị xong."
Trợ lý Lê mặt khổ sở, cảm thấy có chút khó khăn.
Tô Dư nhìn cánh cửa đóng chặt, lẩm bẩm với Thái Thái: "Dáng người đúng là không tệ thật."
Thái Thái: "..."
Tô Dư thấy phòng gym dường như không chào đón mình, liền vội vã chạy về phòng. Cô lấy bút, đối chiếu với bảng tiến độ trên tường, hài lòng vẽ một ô nhỏ, ghi chú tiến độ đạt 1%, tiện thể viết bên cạnh: "Khen Hoắc tiên sinh dáng đẹp."
Thái Thái muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy sáng nay giá trị yêu thích của Hoắc tiên sinh dành cho cô chắc chắn không tăng.
"Chị Tô Dư, lại đi đâu nữa?" Chỉ trong chớp mắt Thái Thái đã thấy Tô Dư định ra ngoài.
Tô Dư nghe tiếng, quay đầu lại, cười tươi: "Đi công lược ông cụ chứ đâu."
Cô tính sẽ cố gắng hơn, tranh thủ đạt tiến độ 100%.
Hoắc Tần tắm xong bước ra, liếc mắt liền thấy ở một góc, mái tóc đuôi ngựa quen thuộc lúc ẩn lúc hiện.
Phía sau, không biết Hoắc lão gia tử đã đứng đó từ bao giờ.
Hoắc Tần bước tới, sắc mặt quỷ dị.
Ở một góc, Tô Dư mỉm cười nhạt với cô hầu gái trước mặt: "Cô ở cùng ông cụ lâu như vậy, chắc hẳn phải biết ông ấy thích gì nhất, đúng không?"
Thái Thái trong trạng thái hoảng hốt, vội vàng nhét ba trăm tệ vào tay cô hầu gái.
Kế hoạch công lược của Tô Dư nhà cô là dùng tiền hối lộ người hầu trong biệt thự để moi thông tin về sở thích của ông cụ sao?
Cô lặng lẽ liếc nhìn Tô Dư, có chút lo lắng, nhưng không thể nói gì ngay lúc này, chỉ đành nhìn cô tự đào hố chôn mình.
Hối lộ lộ liễu như vậy, lỡ người ta quay đầu mách lại với Hoắc lão gia tử thì sao?
Cô hầu gái lớn tuổi ngơ ngác nhìn Tô Dư, lắc đầu.
Tô Dư từ từ tiến sát lại, một tay véo má cô hầu gái, nhìn móng tay trơn tru của mình mà lòng thầm tiếc. Một vai ác nữ như cô mà lại thiếu móng tay sắc nhọn.
"Cô không nói? Có tin là khi tôi trở thành nữ chủ nhân của nơi này, người đầu tiên tôi đuổi chính là cô không?" Cô híp mắt, giọng đe dọa.
Cô hầu gái dường như lúc này mới bừng tỉnh, từ vẻ mê mang chuyển sang hơi sợ hãi, vội vàng phát ra những âm thanh ê ê a a.
Tô Dư: "???"
Thái Thái: "..."
Tô Dư thả tay ra, ngơ ngác, rồi phất tay bảo cô hầu gái sợ hãi rời đi.
Cô quay lại nhìn Thái Thái: "Vừa nãy sao lại là người câm?"
Thái Thái cũng lắc đầu: "Theo lý mà nói, rất hiếm nhà nào thuê người khuyết tật."
Đặc biệt là những gia đình giàu có như thế này.
Tô Dư hoang mang, một tay đặt lên khung cửa sổ lạnh buốt, bất chợt nhớ ra điều gì.
Từ khi đến đây, hình như cô chưa từng nghe bất kỳ người hầu nào khác ngoài ông quản gia nói chuyện.
Trong lòng cô chợt lạnh toát: "Thái Thái, em nói xem, liệu có phải tất cả người hầu trong biệt thự này, trừ ông quản gia, đều là..."
Thái Thái run rẩy: "Chị Tô Dư, tối qua chị xem phim kinh dị đến tận mấy giờ đồng hồ cơ mà!!!"
"Hay là chúng ta tìm người khác hỏi thử đi."
Cô hầu gái bước ra, vừa nhìn thấy Hoắc lão gia tử liền lập tức khoa tay múa chân với ông, ra sức biểu đạt, trông vô cùng tức giận.
Cô gái đó hình như có vấn đề về đầu óc, dám dùng ba trăm tệ để véo mặt tôi. Tôi tuy già rồi, nhưng cũng không phải người dễ dãi như vậy đâu.
Sau khi khoa tay múa chân xong, cô cất tiền cẩn thận, rồi lặng lẽ tiếp tục đi làm việc.
Hoắc Tần xoa xoa thái dương.
Cô gái Tô Dư này, vận may có vẻ hơi tệ.
Người hầu này, chồng của cô ấy mấy năm trước đã mất khi cứu Hoắc lão gia tử. Ông cụ áy náy, nên đi đâu cũng dẫn cô ấy theo. Sáng nay cô ấy mới đến biệt thự này.
Vậy mà, trong cả đống người ở biệt thự, Tô Dư lại chộp ngay được người không nói được.
Bên cửa sổ, Tô Dư đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại: "Thái Thái, ba trăm tệ đó đâu rồi!"
Thái Thái chột dạ: "Quên lấy lại rồi."
Tô Dư đau lòng, ỉu xìu đi tìm người tiếp theo. Nhưng ngoài người đầu tiên, những người khác chẳng thèm để ý đến cô chút nào.