Chương 26

Nữ Phụ Xuyên Sách Không Muốn Chết

Toan Nãi Đản Cao 25-09-2025 23:04:41

Tô Hiên nhìn bàn người kia, mày nhỏ nhíu lại. Người đàn ông trẻ tuổi giống cậu đến ba phần. Anh ta, chẳng lẽ cũng là ba ruột của cậu? Tô Noãn dẫn cả nhóm đến bàn trống. Tô Hiên thu ánh mắt. Dù sao, một kẻ tra hay hai kẻ tra cũng thế, cứ điều tra thêm là được. Hoắc lão gia tử nhìn chằm chằm hai đứa trẻ: "Trông quen mắt." Hoắc Tần nhíu mày: "Hoắc Khải không phải kiểu lăng nhăng bên ngoài." Nếu cậu ta lăng nhăng thật, đã không che chở cho Tô Dư sau khi biết chuyện, giữ cô ấy bên mình bao năm mà chẳng có ai khác. Hoắc lão gia tử gật đầu. Chắc chỉ là giống nhau thôi. Nhưng thật sự hai đứa nhỏ kia quá đáng yêu. Hoắc lão gia tử nhìn chúng mà thầm hâm mộ, rồi ánh mắt dần dần chuyển sang Hoắc Tần, nhìn chằm chằm không chớp mắt. "Thằng nhóc này..." Hoắc Tần cau mày: "Gì cơ?" Hoắc lão gia tử chỉ thở dài không nói gì. Hồi trước ông cứng rắn chia rẽ uyên ương, làm con trai và con dâu phải tha hương biệt xứ rồi mất mạng. Vì vậy đến tận bây giờ ông không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện nhân duyên của con cháu nữa. Nhưng nếu ông không nhúng tay, thì Hoắc Tần đến giờ vẫn chẳng có nổi một người bên cạnh. Hoắc Khải ít ra còn có một người bên cạnh dù không đáng tin cho lắm nhưng ít ra cũng gọi là có. Còn Hoắc Tần thì sao? Ra ngoài có vệ sĩ đi theo, ở nhà cũng có người canh giữ, tham dự tiệc tùng thì trợ lý Lê kè kè suốt cả buổi để "bảo vệ". Đám con gái chẳng ai có cơ hội tiếp cận nổi. Hoắc lão gia tử thở dài: "Sau này đi đâu thì bớt mang theo vệ sĩ một chút. Lúc rảnh rỗi cũng nên đi dạo bên ngoài một mình vài lần." Hoắc Tần càng nghe, lông mày càng nhíu chặt lại. Đúng lúc này, điện thoại của trợ lý Lê gọi đến: "Ông chủ, tôi tới rồi." "Đi thôi." Hoắc lão gia tử lại thở dài. Quản gia bên cạnh nhanh chóng đi tính tiền. Trên đường ra ngoài, ở gần nhà vệ sinh, Tô Nguyên vô tình va phải ông. Hoắc lão gia tử hơi giật mình: "Cháu bé, không sao chứ?" Tô Nguyên cười ngọt ngào: "Cháu không sao ạ." Nói rồi cô bé chạy về bên Tô Hiên, nhìn anh trai đang cầm điện thoại mân mê gì đó. Tô Hiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Hoắc Tần và mấy người đang vừa đi ra khỏi cửa quán. Cậu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ cậu muốn điều tra rõ ràng. Cậu lén nhìn Tô Noãn đang ăn mà gần như ngủ gật. Dù mẹ chưa bao giờ nói cha ruột của họ là ai, nhưng có đôi lần, cậu từng thấy mẹ ngồi một mình trên ghế sofa vào đêm khuya, ánh mắt trống rỗng như xuyên qua tất cả ánh mắt ấy khiến hai đứa rất đau lòng. Mẹ thật sự quá mệt rồi... Lần này về nước, bằng mọi giá cậu cũng muốn tìm ra cha ruột của mình. Nếu đối phương là người tốt, thì còn nói chuyện. Nếu không coi như chưa từng tồn tại. Hoắc Tần vẫn chưa biết mình bị theo dõi. Bên ngoài, trợ lý Lê tìm được điểm đỗ xe gần nhất, bước xuống, chỉnh trang phục, tiến tới: "Hoắc tổng, lão gia tử." "Ông nội!" Một giọng ngọt ngào vang lên từ phía sau. Trợ lý Lê giật bắn. Giọng này... Từ bao giờ trong xe có một sinh vật quyến rũ thế này? Hoắc lão gia tử ngơ ngác, còn khóe mắt Hoắc Tần giật giật không kiểm soát. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo giọng nói, thấy cửa xe mở ra, lộ ra một đôi... Giày vải bạt? Tiếp theo là quần jeans. Rồi đến áo sơ mi. Mọi người: "..." Tô Dư cũng hết cách. Hoắc gia kỵ nhất kiểu ăn mặc này, nhưng cô không có đồ phù hợp, không trang điểm, nhan sắc "yêu diễm" giảm mạnh, chỉ còn dựa vào kỹ năng diễn xuất. "Ông nội." Tô Dư vuốt tóc mai, bước đi quyến rũ, định tiến đến chỗ Hoắc lão gia tử. Chưa đi được hai bước, Hoắc Tần đột nhiên bước tới, nắm chặt cổ tay cô, kéo đi. Tô Dư ngơ ngác: "Hả?" Hoắc Tần không thèm để ý, tiếp tục bước. Tô Dư dùng tay còn lại cố gỡ tay Hoắc Tần, không gỡ nổi, ngẩng đầu: "Anh?" Hoắc Tần vẫn chẳng đoái hoài. "Anh, thả tay ra đi?" Hoắc Tần liếc cô một cái, vẫn kéo đi. Cách đó không xa, Thái Thái trợn mắt há mồm, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tần, theo bản năng mở cửa xe. Rồi Tô Dư bị nhét vào trong. Tô Dư: "???" Cửa xe đóng sầm, Thái Thái vội lái xe phóng đi, nhanh gọn lẹ đến mức Tô Dư tưởng mình bị bắt cóc. Xe rời khỏi sân bay, Tô Dư há hốc miệng. Cô còn chưa kịp thể hiện gì! Hoắc Tần quay lại, Hoắc lão gia tử vẻ mặt ngơ ngác, rồi lập tức lạnh tanh: "Chuyện gì thế này? Người đó là..." Hoắc Tần bình thản vuốt phẳng tay áo bị Tô Dư làm nhăn: "Tô Dư." Những rắc rối cô gây ra, anh không muốn để ông nội biết, tránh việc ông chi tiền vô tội vạ. Vậy nên, tiễn cô đi là tốt nhất. Hơn nữa, giọng ngọt lịm vừa rồi khiến đầu anh nhức nhối. "Đi thôi." Trợ lý Lê mở cửa xe, bỗng giật mình nhận ra anh ta sống sót sau đại nạn? Trong xe, Tô Dư rầu rĩ quay đầu, thấy Hoàng Lương bắt chéo chân, lật kịch bản, vẻ mặt nghiêm túc.