"Tô tiểu thư, cô có phải đã quên thứ gì đó không?"
Âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau, khiến Tô Dư giật mình quay đầu.
Chỉ thấy trợ lý Lê đang cười như không cười, khuôn mặt co giật, tay cầm chiếc điện thoại cô để quên, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Tô Dư sợ đến rùng mình, vội vàng đưa tay nhận lại điện thoại của mình: "Cảm... cảm ơn."
Trợ lý Lê: "???"
"Nghe lén vui lắm đúng không?" Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Tô Dư nuốt nước bọt, ngẩng đầu đối diện Hoắc Tần, lắc đầu, ngoan ngoãn phủ nhận.
"Tô tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện lại cho rõ ràng." Hoắc Tần nhíu mày, day day trán như sắp nhảy cả gân xanh vì tức.
Tô Dư: "???"
Mười phút sau, Tô Dư đã ngồi ngay ngắn trên xe của Hoắc Tần, như hóa đá, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngồi nghiêm chỉnh.
Hoắc Tần vừa định mở miệng, Tô Dư bỗng hoảng hốt nhìn anh: "Anh... tôi là vị hôn thê của A Khải."
Hoắc Tần khẽ nhíu mày.
"Anh à, như vậy không ổn đâu."
Gân xanh trên trán Hoắc Tần lại nổi lên.
"Anh à, như vậy là có lỗi với A Khải lắm."
Trợ lý Lê nghe vậy, tay run một cái, suýt chút nữa không vững tay lái. Vừa định quay đầu lại nhìn thì phía sau đã vang lên tiếng ông chủ từ trước đến nay luôn bình tĩnh đang đè nén cơn giận, giọng trầm đen như mực: "Tô Dư!"
Trợ lý Lê hoảng hồn suýt trượt tay, xe suýt nữa tông vào hàng rào bảo hộ bên đường.
Tô Dư lặng lẽ lùi sát vào cửa xe, kiểu gọi tên đó khiến cô thấy quen quen, đặc biệt giống cách A Lương gọi mỗi khi định đánh cô. Nhưng nếu bây giờ Hoắc Tần nổi giận, có khi nào ném cô xuống xe thật không?
"Anh à, hay là anh thả tôi xuống đi, lần sau chúng ta nói tiếp nhé?" Một tay cô lục lọi cửa xe, không biết còn có thể gọi cứu trợ từ bên ngoài hay không.
Trợ lý Lê liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt khó tả.
"Im lặng!" Hoắc Tần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Tô Dư quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt điển trai cứng rắn của người đàn ông bên cạnh, toàn thân toát ra khí chất "người sống chớ lại gần", cứ như tới gần sẽ bị thiêu sống vậy.
"Nhưng mà, anh nói muốn nói chuyện mà? Im lặng thì nói kiểu gì?"
Không khí trong xe dường như tụt xuống mấy độ trong một chớp mắt. Trợ lý Lê lặng thinh, thật sự không hiểu sao cô gái này có thể nói không ngừng nghỉ từ lúc lên xe đến giờ. Cô khiến ông chủ của anh chẳng thể mở lời được câu nào.
Hoắc Tần siết chặt hai tay, gân xanh lộ rõ. Tô Dư liếc thấy liền ngoan ngoãn ngồi im, cô biết dù mình có làm trò gì thì anh cũng sẽ không đổi ý thả cô xuống xe. Cô đành tựa hai tay vào cửa kính, âm thầm cầu nguyện bên ngoài có cảnh sát đi ngang qua, chứ không thì sợ bị đánh mất.
Tô Dư nhìn ra khung cảnh bên ngoài, một lúc lâu sau, bỗng có linh cảm chẳng lành.
"Anh chở tôi đi đâu vậy?"
Hoắc Tần nhắm mắt: "Sân bay."
Tô Dư: "!!!"
"Hoắc tiên sinh, chúng ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc đi." Tô Dư lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu chỉ mong nói nhanh xong để được thả xuống ven đường.
Sân bay nơi thường diễn ra những cú tát mặt đầu tiên trong truyện. Tính theo dòng thời gian, Tô Noãn chắc sắp trở về, có thể là hôm nay, hoặc ngày mai.
Nhưng theo quy luật năm năm qua, dù cô không làm gì cả, khả năng vẫn rất cao bị đổ oan một cú "trời giáng."
Nên việc Hoắc Tần bất ngờ dẫn cô tới sân bay thế này tám, chín phần mười là hôm nay chính là ngày Tô Noãn mang thai sinh đôi trở về.
Hoắc Tần mở mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cô. Tô Dư lập tức điều chỉnh dáng ngồi, tỏ rõ mình đang rất ngoan cho phép được nói.
"Tô tiểu thư, cô không định giải thích chuyện này sao?" Hoắc Tần giơ chiếc điện thoại trắng lên, tay còn lại day trán, giọng trầm thấp.
Tô Dư thản nhiên đáp: "Là một người đã đặt một chân vào cánh cửa Hoắc gia, tôi muốn biết mọi người đánh giá tôi thế nào, để còn điều chỉnh chiến lược tiếp theo."
Thái độ thẳng thắn đến mức không thể thẳng hơn khiến trợ lý Lê hơi kinh ngạc. Anh cứ tưởng cô sẽ tiếp tục cãi chày cãi cối, hoặc viện đủ lý do để bao biện.
Hoắc Tần khẽ nhíu mày, thu lại điện thoại, giọng chắc nịch: "Cô đang nói dối."
Tô Dư nghiêm túc lắc đầu: "Không hề. Nếu không, anh nghĩ vì sao tôi phải nghe lén?"
Hoắc Tần đập nhẹ chiếc điện thoại của cô xuống chỗ ngồi, cau mày. Đúng là trừ lý do đó ra thì chẳng còn gì hợp lý hơn. Nhưng vấn đề là, cô căn bản không cần phải nghe lén. Mục tiêu của cô chẳng phải là kiếm nhiều tiền hoặc gả vào Hoắc gia sao? Cô đã từng nói rõ điều đó, vậy tại sao lại mạo hiểm làm chuyện thừa thãi như thế?
Anh luôn có cảm giác, cô còn mục đích gì đó mà không muốn ai biết.
"Còn chuyện gì nữa không?" Tô Dư hỏi.
Hoắc Tần im lặng một lát, rồi đưa điện thoại trả lại cho cô. Tô Dư lập tức nhận lấy, quay sang nói: "Trợ lý Lê, làm ơn dừng xe bên lề giúp tôi."