Trận pháp huyết tế trên tế đài đã được khởi động, thần hồn của tộc nhân Liệt Sơn bị trận pháp mạnh mẽ này giữ lại trên tế đài.
"Không tốt, là thiên ngoại lôi hỏa!" lão giả hô lên, sắc mặt thay đổi.
Thiên ngoại lôi hỏa theo thiên thạch từ trên trời giáng xuống, khó mà dập tắt, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng thấy khó khăn khi đối mặt với nó.
Đám tộc nhân Nguyên thị cùng nhau dùng linh lực tạo thành lá chắn chống đỡ, lão giả sốt ruột nhìn sự biến hóa trên tế đài, tất cả tộc nhân Liệt Sơn đều đã bị sử dụng làm huyết tế, vì sao thần hồn của bọn họ vẫn chưa phá giải phong ấn của Thiên Ngoại Vẫn Thiết dưới tế đài?
Lão giả là trưởng lão của tộc Nguyên thị, cũng là tu sĩ giỏi nhất về trận pháp. Sau khi theo Nguyên Đình Thâm đến đây, ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra phong ấn này mạnh mẽ vô cùng, dường như truyền từ thời thượng cổ, không phải thứ ông ta có thể phá giải.
Nhưng huyết khí của tộc nhân Liệt Sơn lại hợp với phong ấn này, nếu dùng thần hồn của bọn họ làm tế lễ, có lẽ có thể phá giải phong ấn và lấy ra Thiên Ngoại Vẫn Thiết bên trong.
Vì một mảnh Thiên Ngoại Vẫn Thiết ẩn giấu trong núi Đan Huân, tộc nhân Nguyên không tiếc bắt giữ toàn bộ tộc nhân Liệt Sơn, dùng mạng sống của họ để phá bỏ phong ấn.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên, Nguyên Đình Thâm ngây người nhìn tế đài, thân hình của Liệt Sơn Nhạn bao phủ trong biển lửa, hắn nhìn thấy cảnh tượng này, trong cổ họng tanh ngọt.
Hắn thật sự thích nàng, nếu không thích nàng, làm sao có thể cưới nàng.
Nhưng mảnh Thiên Ngoại Vẫn Thiết kia, là hy vọng chấn hưng của Nguyên thị.
Nguyên Đình Thâm vốn nghĩ rằng, hắn có thể giấu diếm nàng, giấu nàng cả đời, để nàng vĩnh viễn sẽ không biết, là chính hắn đã hại tộc nhân và mẫu thân nàng.
Nhưng cuối cùng hắn đã thất bại.
Lão giả bên cạnh không biết tâm tư của hắn, vô cùng sốt ruột nhìn lên tế đài, trong mắt đầy vẻ lo lắng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao phong ấn vẫn chưa được giải.
Nếu cứ tiếp tục thế này, đám người bọn họ sẽ không thể chống đỡ được thiên ngoại lôi hỏa đang lan tràn.
Đúng lúc này, trong biển lửa đột nhiên xảy ra biến đổi.
Huyết sắc sương mù chậm rãi dâng lên, cuối cùng ngưng tụ thành hình người.
Liệt Sơn Nhạn đứng trong lửa, ngọn lửa đã không thể làm nàng tổn thương, hai tròng mắt nàng đỏ ngầu, nhìn về phía tộc nhân Nguyên thị với sự căm hận sâu sắc.
"A Nhạn..." Nguyên Đình Thâm thì thầm gọi.
Liệt Sơn Nhạn đã chết, nhưng trận pháp huyết tế của lão giả Nguyên gia bày ra đã giúp nàng, huyết khí của tộc nhân Liệt Sơn không thể phá giải phong ấn, ngược lại đều bị Liệt Sơn Nhạn hấp thụ. Chết với nỗi hận không thể giải, hóa thành lệ quỷ, tái sinh trong lửa, nàng trở thành lệ quỷ sở hữu sức mạnh không kém gì so với tu sĩ Hóa Thần.
Lão giả Nguyên thị không nhìn nàng, ông ta ngây người nhìn phong ấn dưới tế đài, dưới ảnh hưởng của trận pháp huyết tế, phong ấn cuối cùng cũng lộ ra càng nhiều dấu vết.
"Là bí pháp thần tộc ..." Lão giả như khóc như cười,"Là phong ấn của Thần tộc a!"
Phong ấn do thần tộc để lại, tu sĩ nhân tộc như bọn họ làm sao có thể phá giải được!
Ông ta quay đầu lại: "Thiếu chủ, mau rời—"
Ông ta chưa kịp nói hết câu.
Thân ảnh của Liệt Sơn Nhạn xuất hiện phía trên ông ta, năm ngón tay như móng vuốt, hung hăng lao xuống.