Lấy một người xuất thân thôn dã, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng ngoài dự liệu của Liệt Sơn Nhạn, phụ mẫu của Nguyên Đình Thâm đối đãi với nàng rất hòa nhã, dường như chỉ cần Nguyên Đình Thâm thích, bọn họ cũng không bận tâm việc nhi tử mình tiền đồ vô lượng lại lấy một phàm nhân bình thường.
Liệt Sơn Nhạn trong tâm trạng lo âu mừng rỡ, thuận lợi cùng Nguyên Đình Thâm thành thân.
Mười dặm kiệu hoa, mũ phượng khăn quàng vai, khi Nguyên Đình Thâm vén khăn đội đầu của nàng ta lên, Liệt Sơn Nhạn nghĩ rằng, mình nhất định là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Sau khi thành thân được ba ngày, có bí cảnh mở ra, Nguyên Đình Thâm phụng mệnh phụ thân rời nhà, dẫn theo tộc nhân tơi bí cảnh rèn luyện.
Nếu không vô tình nghe thấy đám tộc nhân của Nguyên gia bàn tán, Liệt Sơn Nhạn căn bản sẽ không bao giờ nghi ngờ hạnh phúc của mình.
"Chỉ là một phàm nhân, thế mà cũng được làm thiếu phu nhân của Nguyên gia!" Người nói lời này trong lòng tràn đầy vẻ đố kỵ.
Một phàm nhân, làm sao xứng với thiếu chủ của Nguyên gia!
Phu nhân bên cạnh cầm quạt tròn, che miệng cười: "Tuy nàng ta là phàm nhân, nhưng trong tộc lại cất giấu bảo vật lớn, nếu không có chuyện đó, gia chủ làm sao chịu để nhi tử mình cưới một nữ tử phàm nhân như vậy làm vợ."
"Tuổi thọ của phàm nhân chẳng qua cũng mấy chục năm, Đình Thâm thiếu gia lấy mấy chục năm chính thê chi vị, đổi lấy bảo vật trong tộc của nàng ta, chẳng phải là một giao dịch rất đáng sao?"
Liệt Sơn Nhạn không thể tin mở to hai mắt, lắc đầu, hoảng loạn lùi về phía sau hai bước.
Họ đang nói gì vậy? Sao mình không hiểu gì cả?
Bảo vật gì chứ, bộ tộc Liệt Sơn sống nơi núi hoang xa xôi, làm sao có bảo vật gì?
Nhưng...
Liệt Sơn Nhạn nhớ lại từ khi nàng tới Nguyên gia, đến sau khi thành thân, mọi chuyện thực ra không phải không có dấu vết.
Thái độ khinh miệt của tộc nhân Nguyên gia, những tiếng cười thầm sau lưng nàng, còn cả thái độ ôn hòa nhưng không gần gũi của phụ mẫu Nguyên Đình Thâm.
Tim nàng đau như cắt, nhưng trong đầu lại giữ được sự tỉnh táo kỳ lạ, cho dù thế nào, nàng cũng phải hỏi Nguyên Đình Thâm một câu trả lời.
Nguyên gia đều nói Nguyên Đình Thâm dẫn tộc nhân vào bí cảnh lịch luyện, nhưng hướng đi của bí cảnh, lại giống hệt hướng về núi Đan Huân.
Vào giờ khắc này trong lòng Liệt Sơn Nhạn vô cùng nặng nề.
Thị nữ của Nguyên gia nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, sao nụ cười trên mặt thiếu phu nhân lại giống như đang khóc.
Lúc rời khỏi Nguyên gia, Nguyên Đình Thâm nghĩ tới việc Liệt Sơn Nhạn cũng chỉ là phàm nhân, nên để lại cho nàng nhiều linh khí hộ thân. Có lẽ là do không đặt một nữ tử phàm nhân trong lòng, dựa vào những linh khí này, Liệt Sơn Nhạn lại thuận lợi tránh được tai mắt của đám người Nguyên thị, lặng lẽ rời khỏi Nguyên gia.
Nàng vội vã trở về núi Đan Huân trong đêm.
Khi Liệt Sơn Nhạn về đến núi Đan Huân, trời đêm mờ mịt, trên núi rừng dâng lên huyết sắc nhàn nhạt, xa xa là ánh lửa đang thiêu đốt hừng hực, soi sáng cả bầu trời đen kịt.
Trong thôn xóm, bộ tộc Liệt Sơn náo nhiệt ngày xưa giờ đây không một bóng người, cửa chính có dấu vết bị người đẩy mạnh ra, hàng rào trong sân nghiêng ngả, Liệt Sơn Nhạn không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, cơn gió cuốn qua đáy lòng, khiến tất cả trở nên hoang vu.
Có lẽ nàng không cần phải hỏi Nguyên Đình Thâm thêm điều gì nữa.