Chương 38

Sau Khi Max Cấp, Nàng Lại Quay Về Rồi

Bất Vấn Tham Thương 31-10-2025 15:41:28

Tổ tiên của bộ lạc Liệt Sơn vốn là dân núi trên núi Đan Huân, một nghìn năm trước, có thiên thạch mang theo lôi hỏa từ trên trời giáng xuống, ngọn lửa trên núi Đan Huân cháy suốt ba ngày ba đêm, tổ tiên của bộ lạc Liệt Sơn không kịp thoát thân, bị lửa thiêu đốt, không sinh không tử. Đúng lúc này, có tiên nhân từ đám mây đáp xuống, thi pháp cứu sơn dân khỏi ngọn lửa, còn phong ấn thiên thạch vẫn cháy trong núi Đan Huân. Người dân cảm kích ân đức của tiên nhân, lập nên bộ lạc Liệt Sơn trên núi Đan Huân, thề nguyện đời đời canh giữ nơi này, chăm sóc thiên thạch bị phong ấn, cho đến ngày nay. Có lẽ vì năm đó cơ thể bị lửa thiêu đốt không chết, từ đó, những người sinh ra trong bộ lạc Liệt Sơn đều có ấn ký hình ngọn lửa trên trán. Liệt Sơn Nhạn lớn lên trong núi, chưa bao giờ rời khỏi núi Đan Huân nửa bước, đôi khi cũng khao khát thế giới bên ngoài, nhưng thân là nữ vu tế của tộc, nàng nhất định không thể rời khỏi bộ lạc Liệt Sơn, càng không thể rời khỏi núi Đan Huân. Nàng tưởng rằng, mình sẽ sinh ra, lớn lên trên núi Đan Hương, tương lai cũng sẽ tìm được một nam tử thích hợp để lấy chồng sinh hài tử, cùng với núi rừng, chậm rãi già đi. Cho đến khi Liệt Sơn Nhạn cứu một thiếu niên bị trọng thương bất tỉnh trong rừng, tất cả những dự định mà nàng tưởng tượng trong tương lai, tất cả đều bị đảo lộn. Núi Đan Huân hoang vu, ít có người ngoài đến. Liệt Sơn Nhạn nhìn thiếu niên ngã xuống đất, máu chảy nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả bãi cỏ dưới thân. "Này, ngươi không sao chứ?" Nàng ta cẩn thận tiến lại gần thiếu niên, nhẹ giọng hỏi. Tất nhiên không nhận được câu trả lời. Liệt Sơn Nhạn mím môi, cẩn thận đỡ thiếu niên trên mặt đất dậy, mang về tộc Liệt Sơn, tận tâm cứu chữa. Là một Vu tế, Liệt Sơn Nhạn cũng am hiểu một ít y thuật. Nhưng thiếu niên bị thương tới nội tạng, Liệt Sơn Nhạn tự biết y thuật mình có hạn, vốn nghĩ rằng hắn sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng ba ngày sau, thiếu niên mà nàng tưởng đã chết chắc lại dần dần tỉnh lại trong ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu xuống. "Ngươi tỉnh rồi sao?" Liệt Sơn Nhạn chớp mắt, ngạc nhiên nhìn thiếu niên,"Ta còn tưởng ngươi bị thương nặng như vậy, sẽ không tỉnh lại được nữa." "Đây là đâu..." Thiếu niên vừa mới tỉnh lại yếu ớt hỏi. "Đây là nhà ta, bộ tộc Liệt Sơn." Liệt Sơn Nhạn ngăn cản hành động muốn ngồi dậy của thiếu niên,"Ngươi bị thương nặng như vậy, đừng cử động lung tung." "Tộc Liệt Sơn..." "Đúng vậy." Liệt Sơn Nhạn gật đầu, đôi mắt cong lên,"Ngươi là ai, sao lại bị thương nặng như vậy, nếu không phải ta tình cờ thấy ngươi ngã trong núi, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ làm mồi cho hổ báo trên núi ăn ròi." Lúc đó hẳn là mất mạng. "Ta tên... Nguyên Đình Thâm..." Nguyên Đình Thâm vốn là đệ tử đích hệ của gia tộc tu tiên Nguyên gia, thiên tư xuất chúng, chưa đầy hai mươi đã đột phá cảnh giới Kim Đan. Mấy ngày trước, hắn bị kẻ thù của Nguyên gia mai phục, tiêu hao hết pháp khí bảo mệnh mới thoát được. Nhưng khi đến núi Đan Huân, vì bị thương nặng mà Nguyên Đình Thâm mất đi ý thức, cho nên mới được Liệt Sơn Nhạn nhặt về. Nguyên Đình Thâm thực sự bị thương rất nặng, nếu không phải là tu sĩ Kim Đan, thương thế như vậy chắc chắn đã mất mạng từ lâu. Tuy đã tỉnh lại nhưng thân thể của Nguyên Đình Thâm chưa hoàn toàn hồi phục, kinh mạch không thể hấp thụ linh khí, tu vi không thể khôi phục, đành tạm thời ở lại bộ tộc Liệt Sơn dưỡng thương.