Liệt Sơn Nhạn lớn lên ở nơi hoang dã, còn Nguyên Đình Thâm một lòng tu đạo, vốn dĩ không có điểm chung, nhưng sự tình này lại khiến hai người không có cơ hội gặp gỡ lại có thể quen biết nhau.
Bộ tộc Liệt Sơn tách biệt với thế giới bên ngoài, tộc nhân nhiệt tình hiếu khách, đối đãi với người ngoài như Nguyên Đình Thâm cũng không có chút đề phòng cảnh giác, Nguyên Đình Thâm ở trong đó, cũng không tự chủ mà buông lỏng phòng bị trong lòng, tạm thời quên đi những tranh đấu trong giới tu tiên, học cách sống như một thiếu niên bình thường ở núi Đan Huân.
Liệt Sơn Nhạn yêm mến Nguyên Đình Thâm, dường như là chuyện tự nhiên. Hắn tao nhã lịch sự, kiến thức uyên bác, hành vi cử chỉ rất có phong thái, hoàn toàn khác biệt với những thiếu niên thô lỗ ở bộ tộc Liệt Sơn.
Mà sự thuần khiết trong trẻo của Liệt Sơn Nhạn, cũng là điều hiếm thấy đối với Nguyên Đình Thâm.
Thiếu niên tình nồng, hai người hứa hẹn chung thân với nhau, Nguyên Đình Thâm hứa rằng khi thương thế bình phục, sẽ đưa Liệt Sơn Nhạn rời khỏi núi Đan Huân, về Nguyên gia gặp phụ mẫu của hắn, cưới nàng làm vợ, từ đó đầu bạc răng long mãi không chia lìa.
Chuyện này đương nhiên gặp phải sự phản đối kịch liệt từ mẫu thân của Liệt Sơn Nhạn, nàng vốn là vu tế của bộ tộc Liệt Sơn, phải kế thừa chức vị tộc trưởng, làm sao có thể rời khỏi núi Đan Huân cùng Nguyên Đình Thâm.
Đối diện với sự phản đối của mẫu thân, Liệt Sơn Nhạn không thay đổi quyết tâm, nàng thà từ bỏ vị trí vu tế của mình, nguyện vì Nguyên Đình Thâm mà rời xa quê hương núi Đan Huân và tộc nhân của mình.
Đa phần phụ mẫu trên đời này, có lẽ đều sẽ nhượng bộ trước sự kiên trì của con cái.
Nguyên Đình Thâm cũng nỗ lực hết sức, hoàn thành những yêu cầu khắc nghiệt của tộc trưởng Liệt Sơn, khiến bà nhìn thấy tấm lòng chân thành của hắn đối với Liệt Sơn Nhạn.
Cuối cùng bà cũng đồng ý.
Đây vốn dĩ sẽ là một câu chuyện rất mỹ mãn, nếu như Nguyên Đình Thâm không phát hiện ra, khối thiên thạch phong ấn trong núi Đan Huân kia, thực ra là tài liệu luyện khí mà giới tu tiên ao ước — Thiên Ngoại Vẫn Thiết.
Trước khi rời khỏi núi Đan Huân, Liệt Sơn Nhạn dẫn theo Nguyên Đình Thâm đến tế đàn tổ tiên của bộ tộc Liệt Sơn để bái tế.
Nguyên Đình Thâm, với tu vi đã khôi phục, trên tế đàn cảm nhận được dấu vết của một phong ấn.
Liệt Sơn Nhạn không hề đề phòng, kể cho hắn nghe những câu chuyện lưu truyền trong bộ tộc Liệt Sơn, đến lúc này, Nguyên Đình Thâm gần như đã chắc chắn, thứ phong ấn trong núi Đan Huân chính là Thiên Ngoại Vẫn Thiết.
Một khối Thiên Ngoại Vẫn Thiết lớn như vậy, thậm chí đủ để Nguyên gia xuất hiện một vị Tiên Quân!
Liệt Sơn Nhạn theo Nguyên Đình Thâm rời khỏi núi Đan Huân, mẫu thân nàng và tộc nhân đứng trước tảng đá khắc tên bộ tộc Liệt Sơn ở cổng làng tiễn bọn họ rời đi.
Nàng không biết, đó là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn thấy họ.
Nguyên gia vốn là gia tộc tu tiên, nội tình thâm hậu, đình đài lầu các, chạm trổ tinh xảo, Liệt Sơn Nhạn vừa tới đây đã nắm chặt tay ống áo của Nguyên Đình Thâm, đứng sau lưng hắn, trong lòng không tự chủ sinh ra một chút e ngại.
Mà phụ thân của Nguyên Đình Thâm, chính là chủ nhân của nơi này, là gia chủ của Nguyên gia.
Phụ mẫu của Đình Thâm có bằng lòng để hắn lấy mình không? Liệt Sơn Nhạn nhìn tấm biển cao cao của Nguyên gia, trong lòng có chút mờ mịt.