"Mẹ, không cần nghĩ nữa, chắc chắn là người nhà họ Lâm năm đó cố ý ôm nhầm hai đứa bé! Chắc bà ta cũng biết đứa bé bà ta sinh ra sức khỏe không tốt, sợ nuôi không nổi nên mới đổi với nhà chúng ta!" Hà Lệ Cầm cau mày, giọng nói tràn đầy tức giận.
Những năm gần đây, cả nhà bọn họ đều coi Hạ Mỹ Mỹ như con ngươi trong mắt mà nâng niu.
Đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ chơi tốt, tất cả đều ưu tiên cho cô ta. Cô ta quả thực là muốn gì được nấy, họ xem cô ta như tổ tông mà chăm sóc. Kết quả em út thật sự của nhà họ Hạ lại chịu khổ ở nhà họ Lâm.
Càng đáng ghét hơn là bây giờ nhà họ Lâm đã được minh oan, lại từ vũng bùn trở về trên mây, vậy mà nhà này lại không cho con gái nhỏ đã chịu khổ bấy lâu nay của nhà bà hưởng chút phúc nào mà đưa người trả về!
Điều này làm sao có thể không khiến người ta tức giận?
Mà lúc này qua những lời nói của mẹ và vợ, Hạ Kiến Quân cũng đã hiểu rõ, chuyện năm đó ôm nhầm có thể thật sự là cố ý.
"Mẹ! Con đi báo cảnh sát ngay đây!"
Hạ Kiến Quân tính tình nóng nảy nói xong đứng dậy chuẩn bị đi cục cảnh sát báo án nhưng còn chưa kịp rời mông khỏi ghế thì đã bị Hà Lệ Cầm ngăn lại.
"Báo cảnh sát? Anh có bằng chứng không mà báo cảnh sát? Cảnh sát bắt người cũng phải có bằng chứng, anh không có bằng chứng gì mà báo cảnh sát thì có ích gì?"
Vương Quế Hoa ở bên cạnh nghe xong cũng vội vàng gật đầu, mặc dù bà không rõ ràng trình tự báo cảnh sát nhưng bà hiểu được một điều đó là...
"Hình như nhà họ Lâm rất lợi hại, mẹ nghe người tới đón Mỹ Mỹ nói, nhà họ Lâm không chỉ có tiền còn quen biết quan chức! Chúng ta không có gì mà đi báo cảnh sát, không chừng sẽ đánh rắn động cỏ."
Thấy mẹ và vợ mình nói như vậy, Hạ Kiến Quân nhất thời ngây người.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể bí mật điều tra, tìm được chút manh mối, có bằng chứng xác thực rồi mới đi báo cảnh sát! Tóm lại, chúng ta chắc chắn phải đòi lại công bằng cho em gái!"
"Lệ Cầm nói đúng! Chuyện này nhà chúng ta chắc chắn phải làm rõ ràng, không thể để cho chuyện em gái các con bị ôm nhầm cứ như vậy trôi qua một cách mập mờ!"
Vương Quế Hoa nghiêm nghị nhìn con trai thứ hai, rất nghiêm túc nói.
"Kiến Quân, con lái xe tải, quen biết nhiều người có bối cảnh phức tạp, bạn bè cũng nhiều nên chuyện điều tra này giao cho con làm."
"Con?" Mặc dù Hạ Kiến Quân có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy con sẽ nhờ người hỏi thăm, xem có thể tìm được bạn bè làm ở bệnh viện đó không."
Nhưng đối với việc giao nhiệm vụ quan trọng điều tra chuyện ôm nhầm năm đó cho chồng mình, Hà Lệ Cầm lại có suy nghĩ khác.
"Mẹ, con cảm thấy chuyện này không thích hợp giao cho Kiến Quân làm. Anh ấy không được khéo léo, tuy quen biết nhiều bạn bè nhưng mẹ nghĩ xem, chuyện chúng ta điều tra là phải làm một cách bí mật."
Hà Lệ Cầm cảm thấy điều tra chuyện như thế này, chính là phải lén lút, đánh rắn dập đầu. Nếu xử lý không tốt, để người ta phát hiện ra họ đang điều tra chuyện ôm nhầm mười mấy năm trước, nhất là kinh động đến nhà họ Lâm thì không tốt.
Đến lúc đó đừng nói là không tìm ra chứng cứ mà còn khiến người ta tiêu hủy sạch chứng cứ.
Hoặc là khiến người ta có sự chuẩn bị trước, như vậy cũng không dễ đối phó.
"Mẹ, con cảm thấy người thích hợp nhất làm chuyện này là em Tư."