Mà nguyên nhân bất ngờ bị sảy thai chính là do cô út mới trở về nhà của nam chính, cô út vì ghen tị với nữ chính, cảm thấy người trong nhà đều quan tâm đến nữ chính hơn mà bỏ mặc cô ấy nên đã "cố ý" đẩy nữ chính, khiến cho cô ta bị sảy mất "đứa con đầu lòng của nam chính", đứa chắt mà cả nhà họ Hạ đều đang mong đợi.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô út của nam chính không những bị tất cả mọi người trong nhà chán ghét, lạnh nhạt, hơn nữa vì sức khỏe đã yếu ớt từ nhỏ, cuối cùng cô út sẽ u uất mà chết.
Nghĩ đến kết cục của cô út trong tiểu thuyết, Hạ Hải Yến không khỏi rùng mình một cái.
Cô nàng Khương An Na trọng sinh này cô ấy không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào!
Ít nhất Khương An Na hiện giờ bụng mang dạ chửa, cô ấy chắc chắn không thể trêu vào.
Nhỡ như vì cô ấy làm gì đó, dẫn đến cuối cùng Khương An Na thay đổi mục tiêu hãm hại, sau cùng đổ cho cô ấy là người khiến Khương An Na sảy thai thì không hay rồi!
Cho nên trước khi đứa bé trong bụng cô ta chưa mất, mình chắc chắn phải tránh xa nữ chính độc ác này ra!
Chỉ là đáng thương cho cô út sắp về nhà họ Hạ kia. ...
"Hắt xì!"
Ngồi trên tàu hỏa, Tiểu Hải Tảo khẽ hắt hơi một cái khiến hành khách trong toa giường mềm này đều căng thẳng.
Bởi vì cô thật sự quá xinh đẹp, cô tinh xảo đáng yêu như một búp bê thủy tinh dễ vỡ, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Cho nên tất cả mọi người trong toa đều dồn sự chú ý lên người cô.
Sau khi cô hắt hơi một cái, càng khiến trái tim mọi người đều thắt lại.
"Cháu gái, bác có nước đường đỏ, cháu có muốn uống một chút cho ấm người không?"
Bác gái ở giường dưới nở nụ cười hiền hậu, giọng nói vô cùng thân thiện với Tiểu Hải Tảo.
Tiểu Hải Tảo xoa mũi, nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn với bác gái giường dưới rồi từ chối.
"Cháu gái đi đâu vậy? Nhìn cháu còn nhỏ như vậy, người nhà cháu yên tâm để một cô gái xinh đẹp như cháu ngồi tàu một mình sao?"
Nghe bác gái giường dưới hỏi nhiều như vậy, Tiểu Hải Tảo vốn đã không quen với mùi hỗn tạp đặc trưng của tàu hỏa càng cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người cũng rất khó chịu.
Lúc này cô mới hiểu, hóa ra cho dù biến thành người, một số tập tính của hoa rong biển vẫn đi theo cô.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của cô trắng bệch, trông cô yếu ớt đến mức không nói nên lời.
Thấy dáng vẻ này của Tiểu Hải Tảo, bác gái giường dưới sáng mắt lên, càng thêm nhiệt tình với cô.
"Ôi! Cháu gái sắc mặt cháu khó coi quá, có phải khó chịu ở đâu không? Đi, bác đưa cháu đi tìm nhân viên tàu xem có tìm được bác sĩ nào khám cho cháu không."
Nói xong, bác gái giường dưới kéo Tiểu Hải Tảo đang ngủ ở giường giữa xuống, hành động này khiến những người khác trong toa xe đều ngây người.
Bị bác gái giường dưới lôi kéo như vậy, Tiểu Hải Tảo vốn đã bị mùi hỗn tạp trong toa xe làm cho đầu óc choáng váng đến mức ý thức mơ hồ tỉnh táo lại đôi chút.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì da thịt của cô quá mỏng manh, bác gái giường dưới vừa kéo một cái đã khiến cổ tay cô đỏ bừng, đau đến mức nước mắt cô trào ra.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hải Tảo tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ mông lung, những hành khách khác trong toa xe đều lộ vẻ trách móc nhìn về phía bác gái kia.
"Tôi nói bác gái này, cô bé người ta đang ngủ ngon, sao bác lại lôi người ta xuống? Xem cổ tay cô bé đỏ hết cả lên rồi kìa."
"Ôi chao! Bác dùng lực mạnh đến mức nào vậy, cổ tay cô bé này chắc chắn sẽ bầm tím hết cả."