Chương 37

Thập Niên 80: Tiểu Hoa Yêu Được Cả Nhà Cưng Chiều

Tống Gia Tiểu Tứ 02-06-2025 16:54:44

"Tuy trong nhà nghèo khó nhưng các anh trai vẫn luôn được ăn no mặc ấm. Chỉ có mình con mỗi ngày đều rất đói, quần áo cũng rách. Hơn nữa mẹ trước kia cũng không thích con chút nào, ánh mắt bà ấy nhìn con có đôi khi thật đáng sợ..." Nghe những lời của Tiểu Hải Tảo, trên mặt mấy người nhà họ Hạ đều lộ vẻ tức giận, nhất là Hạ Tuấn Lệ nhỏ tuổi nhất, cậu ấy tức giận đến mức đập bàn, muốn đi đánh người. "Quá đáng lắm rồi! Sao bọn họ có thể đối xử với cô út như vậy chứ!" Thấy Hạ Tuấn Lệ đập bàn, tức đến mức muốn mắng chửi, Hà Lệ Cầm hung hăng vỗ vào người cậu ấy một cái. "Con im lặng cho mẹ!" Bị Hà Lệ Cầm vỗ mạnh một cái, Hạ Tuấn Lệ cũng ngoan ngoãn trở lại, chỉ có điều vẻ mặt cậu ấy vẫn đầy phẫn nộ. "Mẹ, con cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn." Hà Lệ Cầm thông minh liếc mắt nhìn Vương Quế Hoa, hai người tuy đều không nói gì nhưng lại ăn ý gật đầu. "Tuấn Lệ, cô út của con lần đầu tiên tới huyện thành này, con dẫn cô út của con ra ngoài dạo chơi, chơi thật vui vẻ nhé." Rõ ràng là Hà Lệ Cầm muốn đuổi khéo hai đứa nhỏ đi, nhưng đáng tiếc là Hạ Tuấn Lệ tự cho mình là thông minh, đã là người lớn cũng không nhận ra, cậu ấy vừa nghe mẹ mình bảo mình dẫn cô út xinh đẹp ra ngoài chơi, sự chú ý nhất thời bị dời đi. Lúc này trong đầu cậu ấy chỉ nghĩ đến việc có một cô út xinh đẹp nhất thiên hạ như vậy, cậu ấy phải dẫn cô út đi khoe khoang trước mặt đám bạn bè, để bọn họ xem cô út nhà cậu ấy xinh đẹp đến mức nào! Cũng khiến cho đám người nói cô út mới tới cậu ấy chắc chắn không thể so với cô út trước kia biết, cái kẻ vô ơn Hạ Mỹ Mỹ kia ngay cả một ngón chân của cô út nhà cậu ấy cũng không bằng! Hừ! "Được rồi mẹ! Con dẫn cô út ra ngoài chơi đây ạ!" Hạ Tuấn Lệ cầm tiền tiêu vặt Hà Lệ Cầm đưa cho, cẩn thận nắm tay cô út nũng nịu nhà mình rời đi. Vì vậy trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại ba người Vương Quế Hoa, Hà Lệ Cầm và Hạ Kiến Quân. "Mẹ, con nghi ngờ chuyện năm đó ôm nhầm có uẩn khúc." Nghe con dâu thứ hai của mình nói vậy, Vương Quế Hoa cũng đồng ý gật đầu. "Ừ, mẹ cũng cảm thấy năm đó em gái út của các con bị ôm nhầm không phải là ngoài ý muốn mà là có người cố ý ôm nhầm." Vương Quế Hoa nhớ lại cảnh tượng năm đó bà sinh con, bởi vì bà mang thai con gái út khi tuổi đã cao, hơn nữa đứa con đó sinh ra vô cùng vất vả nên dù đã qua mười mấy năm, bà vẫn nhớ như in. Bà nhớ ngày đó ở bệnh viện không có nhiều gia đình sinh con, tính cả bà thì cũng chỉ có ba sản phụ. Mà trong đó cũng chỉ có bà và con dâu nhà họ Lâm kia sinh con gái, sản phụ còn lại sinh con trai. Vậy mà xác suất ôm nhầm khi chỉ có ba đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng bệnh viện vẫn ôm nhầm... Liên tưởng đến thời đại đặc thù lúc đó, việc bị người nhà họ Lâm cố ý ôm nhầm cũng không phải là chuyện không thể. "Mẹ, Lệ Cầm, hai người đang nói gì vậy? Cố ý ôm nhầm là sao? Sao con nghe không hiểu?" Hạ Kiến Quân là người thật thà, có chút không hiểu nhìn mẹ và vợ mình, thật ra cũng không phải là ông ấy không thông minh mà là ông ấy vốn dĩ không nghĩ tới có người nỡ vứt bỏ con ruột của mình. "Đồ ngốc, mẹ và vợ con nói rõ ràng như vậy sao con còn không hiểu? Chuyện em gái con bị ôm nhầm chắc chắn là người nhà họ Lâm kia cố ý!"