Chương 32

Thập Niên 80: Tiểu Hoa Yêu Được Cả Nhà Cưng Chiều

Tống Gia Tiểu Tứ 02-06-2025 16:54:34

Hạ Kiến Quân và Vương Quế Hoa vừa mới dẫn Tiểu Hải Tảo vào khu nhà tập thể của công nhân đã gặp phải một đám đồng nghiệp hàng xóm tò mò vây xem. Các hàng xóm trong khu tập thể công nhân nhìn Tiểu Hải Tảo trắng trẻo, non nớt như trứng gà bóc, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp không thể tin nổi của cô. Nhưng đáng yêu nhất vẫn là dáng vẻ cô ngại ngùng cười, làm lộ ra lúm đồng tiền với mọi người. Dáng vẻ nhỏ nhắn ấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu khiến trái tim của một đám các bà, các cô lớn tuổi tan chảy. Ngay cả bà cô khó tính, cay nghiệt, khó gần nhất khi nhìn thấy Tiểu Hải Tảo ngoan ngoãn cười với mình, cũng không khỏi cong môi. Trong đôi mắt dữ dằn thường ngày tràn ngập vẻ hiền từ, dễ mến. "Không nhầm, không nhầm đâu, đây đúng là em gái ruột của tôi." "Hì hì, mẹ tôi nói dáng vẻ này của em gái tôi là di truyền cách đời, giống một bà dì của mẹ tôi." Hạ Kiến Quân thấy có người nghi ngờ quan hệ giữa em gái mình và gia đình thì vội vàng giải thích, nhưng chuyện di truyền cách đời giống bà dì của mẹ ông ấy là do họ bịa ra. Dù sao, em gái của ông ấy đúng là xinh đẹp hơi quá mức, so với người nhà họ Hạ, cô thật sự không giống họ lắm, nhưng để tránh người khác bàn tán nên mới tìm lý do này để chặn miệng thiên hạ. "Đứa bé này trông ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn nhiều so với cô em gái trước kia của nhà anh." "Đúng vậy, tôi nhìn thấy bé gái này đã thấy vui vẻ, thật sự nhìn là thích." "Tôi nói này bà chị, cô con gái út này nhà chị đổi thật đáng giá. Vẻ ngoài không chỉ bỏ xa cô con gái út trước kia của nhà chị cả một con phố mà quan trọng là tính tình cũng tốt hơn trước kia nhiều, sau này nhà chị được hưởng phúc rồi!" "Đúng vậy, đúng vậy, tướng mạo giống tiên nữ như vậy, sau này chắc chắn tìm được chàng rể tốt!"... Nghe hàng xóm khen con gái út nhà mình không ngớt, mặt Vương Quế Hoa cười đến nỗi lộ ra không ít nếp nhăn. Mặc dù khi nghe những người này nhắc đến cô con gái út trước kia của bà, trong lòng bà có chút không vui. Nhưng khi nhìn thấy cô con gái út vừa đón về được khen đến mức kéo vạt áo bà trốn ra sau lưng, bà đã ném cô con gái vong ơn bội nghĩa trước kia ra sau đầu, trong lòng chỉ có cô con gái út vừa mới đón về này. Sau khi tán gẫu với các hàng xóm trong khu tập thể, Hạ Kiến Quân và Vương Quế Hoa dẫn Tiểu Hải Tảo ngoan ngoãn chào hỏi từng người rồi mang vẻ mặt tươi cười dẫn Tiểu Hải Tảo về nhà. Nhà của Hạ Kiến Quân ở tầng bốn, lên đến nơi, Tiểu Hải Tảo nhìn hành lang chật chội bày biện rất nhiều đồ làm bếp và vật dụng, cô có chút khó hiểu chớp chớp mắt. Cô cảm giác căn nhà này không giống với những gì mà Cô Cô từng kể với cô, nhưng Tiểu Hải Tảo nghĩ mọi thứ ở thế giới này hình như đều không giống như những gì Cô Cô nói với cô, nên cũng không nghĩ nhiều nữa. "Lệ Cầm, anh và mẹ đưa em gái về rồi." Hạ Kiến Quân nhìn Hà Lệ Cầm đang đeo tạp dề đứng ở hành lang dùng bếp lò nấu cơm, ông ấy vội vàng đi tới giúp vợ mình, nhận lấy cái xẻng trong tay bà ấy, giúp bà ấy xào thức ăn. Lúc này Hà Lệ Cầm mới rảnh rang xoay người lại đánh giá cô em chồng từ thành phố về này. Lần đầu tiên nhìn thấy cô em chồng của mình, Hà Lệ Cầm cũng giống như những người khác, đều có chung một ý nghĩ, đó chính là: Vẻ ngoài của cô em chồng này thật sự quá xuất sắc! Không hề khoa trương khi nói đây chính là cô gái xinh đẹp nhất mà bà ấy từng gặp. Cô xinh đẹp hơn rất nhiều so với cô em chồng giả kiêu căng, hống hách trước kia.