Hơn nữa quan trọng nhất là tướng mạo của cô em chồng này trông ngoan ngoãn, đáng yêu hơn nhiều.
Nhất là...
"Con gái ngoan, đây là chị dâu Hai của con, mau chào đi." Vương Quế Hoa cười híp mắt kéo tay Tiểu Hải Tảo, ra hiệu cho cô chào hỏi.
Tiểu Hải Tảo ngoan ngoãn gật đầu, cười với người phụ nữ tóc ngắn mặc tạp dề, trông rất tháo vát trước mặt, rồi giòn giã gọi: "Chị dâu Hai, cảm ơn chị dâu Hai đã nấu đồ ăn ngon cho em."
Nghe tiếng "chị dâu Hai" của Tiểu Hải Tảo, nhìn nụ cười lộ lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt Tiểu Hải Tảo, chị dâu Hai từ trước đến nay luôn có hình tượng người mẹ nghiêm khắc, thường đóng vai phản diện trong việc giáo dục con cái, trong nháy mắt cũng bị tan chảy.
Vẻ mặt của bà ấy dịu dàng hẳn, nhìn cô em chồng còn nhỏ hơn cả hai đứa con trai nhà mình, bà ấy nhẹ nhàng nói: "Được, được, ngồi xe cả ngày mệt rồi phải không? Mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi, chị dâu Hai cắt ít hoa quả cho em ăn!"
Hạ Kiến Quân cầm xẻng xào rau ở bên cạnh, nhìn thấy thái độ dịu dàng của vợ mình, trong lòng không khỏi cảm thán, em gái mình thật sự rất có sức hút!
Xem kìa, vợ ông ấy từ trước đến nay luôn nghiêm khắc với con cái, thế mà giờ lại giống như biến thành người khác.
Tiểu Hải Tảo ngoan ngoãn đi theo Hà Lệ Cầm vào phòng, phát hiện căn phòng này vừa nhỏ vừa chật, rõ ràng chỉ có hai phòng nhưng lại bị ngăn thành ba gian nên căn phòng trông càng nhỏ hơn.
Có điều mặc dù căn phòng vừa nhỏ vừa chật nhưng mọi thứ trong phòng đều sạch sẽ, gọn gàng, vừa nhìn đã biết nữ chủ nhân của nhà này là một người sạch sẽ, tháo vát.
"Mẹ, sao mẹ về muộn thế ạ? Không phải buổi trưa đã đi đón người rồi sao?"
Hà Lệ Cầm vào phòng, đóng cửa lại, lúc này mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Bà ấy không phải là người ngốc nghếch, bà ấy hiểu cô vốn nên đón về từ buổi chiều, mà giờ đến tối mới đón về, trên đường chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Bà ấy đóng cửa lại, không muốn để người khác nghe lén chuyện nhà mình.
Hành động này của bà ấy cũng khiến Vương Quế Hoa rất hài lòng. Nếu nói trong ba cô con dâu, bà hài lòng với cô nào nhất thì đó chính là vợ của thằng Hai.
Cô con dâu này không chỉ có hộ khẩu ở huyện, lại là người tháo vát, là công nhân chính thức của xưởng chế biến thịt mà đầu óc còn rất thông minh, hiểu biết nhiều về đạo lý đối nhân xử thế.
Nói chuyện với cô con dâu như vậy, Vương Quế Hoa chỉ muốn nói là thoải mái!
"Haizz, đừng nhắc nữa, em gái con ở trên tàu bị bọn buôn người bắt cóc, may mà có hai quân nhân đi ngang qua nhìn thấy, đã cứu em gái con..."
"Cái gì?! Gặp phải bọn buôn người?! Chuyện này không thể nói ra ngoài! Nếu không người có tâm biết được sẽ không hay đâu..."
Hà Lệ Cầm nghe được em gái vừa mới tìm về của mình lại gặp phải chuyện bị bọn buôn người bắt cóc thì cũng nghĩ tới những chuyện hệ lụy sau đó.
Mặc dù nói em gái của họ đã được tìm thấy ngay, cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng miệng lưỡi của đám đàn bà nhiều chuyện không phải dạng vừa.
Nói qua nói lại, không chừng sẽ bị tam sao thất bản. Cho nên chuyện này tốt nhất chỉ có người nhà họ biết là được.
"Con dâu hai à, con yên tâm, đạo lý này mẹ vẫn hiểu, mẹ cũng chỉ nói với con một tiếng, đợi về đến nhà sẽ nói với cha của Kiến Quân, những người khác, mẹ tuyệt đối không nói."
Vương Quế Hoa hài lòng cười cười, bà rất hài lòng với thái độ một lòng suy nghĩ cho con gái út của mình của cô con dâu thứ hai này.
Không hổ là cô con dâu thứ hai mà bà yêu thích và coi trọng nhất, tốt hơn nhiều so với mấy cô con dâu khác của bà!