Toàn thân không còn động tĩnh.
Thời Hằng: ...
"Ôi chao!"
Lão Trương vội vàng lao đến, thò tay vào tay áo, lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng người kia.
"Thẩm cô nương, Ma Giáng Câu Vẫn mà ta nói không phải lời bịa đặt!"
"Mặc dù không rõ công tử đây đã áp chế độc tính bằng cách nào, nhưng... Độc chưa được giải, tất sẽ còn phát tác. Mất trí nhớ và hôn mê, e rằng đều là do loại độc này gây ra!"
Thẩm Linh sững sờ nhìn người đã ngất đi kia.
"Cho nên?"
"Thẩm cô nương, người cứ tạm để ở chỗ ngươi đi!" Lão Trương nói: "Ta sẽ đến đây mỗi ngày, giúp hắn ta giải độc trị thương!"
"..."
Lão Trương này, chắc chắn có vấn đề!
Cuối cùng Thẩm Linh vẫn thỏa hiệp.
Dù sao người ta cũng là một người bị thương, cũng đã hộc máu hôn mê rồi, giờ mà đuổi ra ngoài... Không ổn cho lắm.
Hơn nữa, lão Trương cũng đã cam đoan sẽ giúp chữa trị.
Đợi đến khi vết thương lành hoặc là độc tính được áp chế ổn định, rồi hẵng để người rời đi cũng được.
Dặn dò Giang Nguyệt Hàn và Thời Hằng đang bày ra vẻ khó chịu, chuyển người kia vào nội viện rồi tìm một gian phòng trống an trí, còn Thẩm Linh thì theo lão Trương rời khỏi tiệm.
"Lão Trương, ngươi nói thật cho ta." Thẩm Linh nghiêm túc nói: "Có phải ngươi quen biết người vừa rồi hay không?"
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Cảm giác, cảm giác, hiểu không?"
"Không quen, ta chỉ là một lang trung bình thường, làm sao có thể quen biết một người như vậy chứ?"
"Thật sao?"
Thẩm Linh nhìn nhìn lão Trương với vẻ mặt không tin.
Lão Trương bỗng nhiên bật cười, giơ tay vỗ vào vai Thẩm Linh nói: "Thẩm cô nương, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đừng suốt ngày ru rú trong tiệm, tìm một người..."
"Câm miệng, tạm biệt!"
Thẩm Linh xoay người trở vào.
Ngàn vạn lần cũng không ngờ, thế giới đều đã đổi thay, vậy mà vẫn còn bị thúc giục chuyện thành hôn...
Trở lại tiệm, Thẩm Linh thấy Giang Nguyệt Hàn và Thời Hằng đã an trí người kia xong, vừa từ nội viện bước ra.
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Thẩm Linh gật đầu.
"Ừ... Ừ?"
Mặt nàng không chút thay đổi nhìn về phía Thời Hằng.
Vẻ mặt Thời Hằng vô tội.
"Đừng gọi bậy, ta chưa có đồng ý!"
Thời Hằng lập tức xụ mặt, bước lên mấy bước đuổi theo.
"Đừng mà, sư phụ, người đồng ý đi!"
Thẩm Linh kiên định lắc đầu, lướt qua hắn ta rồi bước vào trong.
Nàng phải thay lại chiếu trên ghế dựa rồi mới tiếp tục những ngày nằm phơi thây của mình.
Lại thấy Giang Nguyệt Hàn cũng đi theo.
"Sư phụ, ta còn có một việc."
"Chuyện gì?" Thẩm Linh tùy ý hỏi.
"Mấy ngày kế tiếp ta có việc phải làm, có thể không tới chỗ sư phụ được..."
Giang Nguyệt Hàn vừa nói, giọng dần nhỏ đi.
Hắn ta mới bái sư chưa bao lâu, vậy mà đã hành sự như thế này...
"Ừ, biết rồi." Thẩm Linh gật đầu, tiếp tục đi vào bên trong.
"Sư phụ, người không tức giận sao?" Giang Nguyệt Hàn đuổi theo.
Thẩm Linh quay đầu nhìn hắn ta, tức cười không thôi.
"Chuyện này có gì đáng giận chứ? Có việc cần làm thì cứ đi, chẳng lẽ ta có thể mãi giữ chân ngươi hay sao?"
Ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Nhớ luyện tập mỗi ngày, đừng để tay nghề mai một!"
Nói xong thì tiếp tục đi.
Giang Nguyệt Hàn sửng sốt một chút rồi lập tức trầm tĩnh lại.
"Đã biết sư phụ."
Thời Hằng vẫn đi theo, trốn ở đằng sau.
Ghen tị khiến con người thay đổi!...
Gần tối, mặt trời lặn về hướng Tây, chỉ còn lại ráng chiều.
Giang Nguyệt Hàn mới đến cửa lớn Giang phủ, còn chưa kịp bước vào đã thấy Lý Linh Chỉ đi ra từ bên trong.
Lý Linh Chỉ vừa thấy hắn ta thì lập tức lao tới.
"Ngươi đi đâu vậy, ta tìm ngươi cả buổi!"
Dứt lời đã kéo Giang Nguyệt Hàn ra ngoài.
Giang Nguyệt Hàn nghi hoặc: "Có chuyện gì?"
Bước chân của Lý Linh Chỉ rất nhanh.
"Chẳng phải đã nói với ngươi là có người phát hiện tung tích của đám thủy quỷ à? Vốn định âm thầm theo dõi để lần ra hang ổ, kết quả... Lại bị phát hiện!"
Giang Nguyệt Hàn lập tức hiểu ra.
Trước đây, Lý Linh Chỉ từng nói với hắn ta rằng nàng ấy và đám người Uông Vĩnh Ngôn đến quận Lâm Hải là để điều tra một ổ thủy quỷ.
Hình như ổ thủy quỷ đó có lão đại, được ai đó thống lĩnh, đã nhiều lần làm loạn tại Ô quốc, gây ra hàng trăm vụ án.