"Vút!"
Kiếm quang xé toạc mặt đất, vút thẳng lên trời, vừa đẩy lùi đuôi hồ ly đang quét tới, bóng dáng Thời Cảnh Hòa cũng đồng thời hiện lên trên mặt đất.
"Ngươi đáng chết!"
Cả người Thời Cảnh Hòa dính đầy bùn đất, bộ dạng vô cùng thảm hại, ánh mắt ông ta đầy hung ác và đáng sợ khi nhìn lên nữ tử đang đứng trên không trung.
Ông ta giơ tay lên, điều khiển thanh kiếm bên mình lơ lửng trước ngực, toàn thân bộc phát linh lực, một luồng dao động vô hình lập tức bao trùm cả ngọn núi.
Ngay giây sau, gió bắt đầu nổi lên, một luồng ánh sáng trắng chói lóa từ mặt đất bốc lên, bao quanh ngọn núi, hình thành một pháp trận trắng khổng lồ.
Tại sao Thời Cảnh Hòa lại có thể bình tĩnh đến vậy khi phát hiện ra thực lực của mình không bằng đối phương?
Đơn giản là vì ông ta đang ở trên sân nhà, nơi ông ta có cách khắc chế kẻ địch!
Và bây giờ, chính là lúc cục diện chiến đấu bắt đầu đảo ngược.
Thời Hằng ngạc nhiên khiếp sợ nhìn pháp trận đang dần hình thành, lo lắng nhìn về phía nữ tử.
"Thẩm... Tiền bối, bây giờ phải làm sao?"
Nữ tử lấy tay che miệng, khẽ cười vài tiếng.
"Đương nhiên là... Đánh ông ta!"
Lời vừa dứt, chín cái đuôi phía sau lưng nàng khẽ lay động, hóa thành ánh sáng trắng, tách khỏi cơ thể nàng.
Chiếc đuôi vây quanh Thời Hằng biến thành một chiếc áo choàng trắng, bảo vệ lấy hắn ta.
Một luồng thông tin ngắn gọn tràn vào đầu óc, Thời Hằng lập tức hiểu ra, với sự trợ giúp của chiếc áo choàng này, hắn ta có thể tạm thời nắm được khả năng bay lượn.
Thời Hằng hít một hơi thật sâu, vội vàng nhìn xuống chiến trường phía dưới.
Tám chiếc đuôi còn lại của nữ tử đã hoàn toàn hiện hình, tám con bạch hồ sống động như thật lao thẳng về phía Thời Cảnh Hòa.
Còn bản thân nàng thì cầm một thanh đao dài bằng cả người, thong thả bước xuống phía dưới.
Những con bạch hồ lao tới hung dữ, Thời Cảnh Hòa khẽ hừ lạnh một tiếng, tay kết ấn rồi đánh vào thanh kiếm đang lơ lửng trước mặt.
Trong chớp mắt, một lực lượng vô hình khổng lồ từ trên đè xuống.
Thời Hằng không kịp phản ứng, suýt chút nữa đã bị áp lực này đè xuống đất, may nhờ chiếc áo choàng tự điều chỉnh.
Còn nữ tử phía trước, bao gồm cả tám con bạch hồ, dường như không hề cảm nhận được gì, vẫn tiếp tục hành động của mình.
Một con bạch hồ lao đến trước mặt Thời Cảnh Hòa, miệng bạch hồ há rộng, đớp về phía cổ họng của ông ta.
Mắt Thời Cảnh Hòa lóe lên, điều khiển thanh kiếm trước mặt xoay một vòng.
Tựa như có gió nổi lên, lấy Thời Cảnh Hòa làm trung tâm, lan tỏa ra bên ngoài.
Luồng khí mạnh nhất đánh thẳng vào con bạch hồ đang lao tới.
Con bạch hồ lập tức bị trúng đòn nặng, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay ngược trở lại, linh lực trên người nó bắn tung tóe, giống như máu.
Cùng lúc đó, những con bạch hồ khác cũng đã đến.
Chúng không có chiêu thức gì đặc biệt, chỉ đơn giản là lao tới, cắn, cào như những con thú bình thường.
Thời Cảnh Hòa đứng im nhưng lại lấy chính mình làm trận nhãn, điều khiển toàn bộ trận pháp.
Sức mạnh của trận pháp phát huy hiệu quả, những luồng khí vô hình quanh người ông ta cuồn cuộn chảy, đẩy lùi những con bạch hồ đang tấn công.
Thấy hiệu quả, Thời Cảnh Hòa khẽ nheo mắt, tập trung sự chú ý vào người nữ tử.
Ai cũng biết, tu vi của yêu hồ liên quan mật thiết đến số lượng đuôi, mất một đuôi đồng nghĩa với việc mất đi một phần tu vi.
Con yêu hồ này chủ động tách đuôi ra để chiến đấu, quả thực là một quyết định ngu ngốc.
Thời Cảnh Hòa không chần chừ, lập tức ra tay, thanh kiếm trước mặt xoay nhanh, một luồng khí từ kiếm bắn ra, lao thẳng về phía người nữ tử.
Ai ngờ nữ tử dừng bước, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên.
"Hả?"
Nàng nghiêng đầu, khẽ cười, ánh mắt dường như mang theo sự chế giễu.
"Ngươi nghĩ rằng, ta là điểm yếu sao?"
Lời vừa dứt, nữ tử cầm đao, vung một nhát tùy ý từ dưới lên trên.
Ánh đao mạnh mẽ vô cùng bay ra, luồng khí lập tức bị chém tan, tiêu tán không còn dấu vết.
Còn đao thế đó, tiếp tục xông lên, lao thẳng về phía Thời Cảnh Hòa.
Đồng tử Thời Cảnh Hòa hơi co lại, rõ ràng là không ngờ tới kết quả này.