Chương 47: Thật sự không cứu được nữa sao?

Đám Đồ Đệ Của Ta Có Thân Phận Không Tầm Thường

Quỷ Duệ 20-09-2025 14:43:31

"Đây là nam hay nữ?" Thẩm Linh hoàn hồn, vỗ tay hắn ta một cái. "Ngươi có phép lịch sự không?" Thời Hằng xấu hổ thu tay lại, ngẫm nghĩ rồi lại duỗi tay sờ vào mặt mình. Chậc. "Thẩm cô nương, còn cần giúp gì nữa không?" Trần đại thúc hỏi. "Không ạ." Thẩm Linh nói: "Trần đại thúc mau đi làm đi, đừng chậm trễ." Nói xong rồi ngừng lại, chỉ Thời Hằng. "À, hôm nay có lắm người rảnh rỗi nhỉ!" Thời Hằng: ... "Ha hả, được!" Trần đại thúc lập tức nở nụ cười, ánh mắt nhìn Thời Hằng: "Tiểu tử, làm tốt lắm!" Lập tức, Thời Hằng cảm nhận được một luồng áp lực theo ánh nhìn dừng trên người mình, khiến toàn thân hắn ta cứng đờ. Thẳng đến khi Trần đại thúc phất tay áo, dẫn người rời đi, hắn ta mới có thể thả lỏng lại. Người này, có lai lịch gì? Thời Hằng uất ức nghĩ thầm. Chỉ thấy một bàn tay xuất hiện trước mắt, lắc lắc. "Người rảnh rỗi, hoàn hồn lại đi!" Thời Hằng nhìn chủ nhân của bàn tay - Thẩm Linh. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng nở nụ cười, rồi tiến lên gần hơn. "Sư phụ có gì phân phó?" Khóe mắt Thẩm Linh giật giật. "Đừng gọi bậy!" "Được sư phụ! Đã biết sư phụ!" "Ta không đồng ý." "Thế sư phụ, hiện tại người hãy đồng ý đi!" "..." Thẩm Linh rất muốn hỏi tên này có còn biết xấu hổ không nhưng lại cảm thấy hỏi cũng chẳng ích gì. Dù sao thì... Nàng cũng đã đoán được Thời Hằng sẽ đáp thế nào rồi. Thẩm Linh từ bỏ tranh luận. "Ra khỏi tiệm, rẽ trái, nhà thứ ba là dược đường Trương thị, mời đại phu đến đây." "Được rồi!" Thời Hằng xoay người rời khỏi tiệm, Thẩm Linh nhìn người nằm trên ghế dựa rồi quay sang Giang Nguyệt Hàn. "Đồ đệ, ngươi nhặt được người này thế nào? Có để ý hắn ta hôn mê vì nguyên do gì không?" Trên thân người này cũng chẳng có vết thương rõ ràng nào nhưng sau khi bị họ lăn qua lộn lại một phen, vẫn chưa tỉnh lại. Giang Nguyệt Hàn lắc đầu. "Khi ta trông thấy hắn ta, hắn ta đã nằm bất tỉnh trên đất. Gọi mấy lần cũng không có phản ứng, nên ta lập tức đưa đến chỗ sư phụ." "Ồ..." Thẩm Linh gật đầu, sau đó đổi giọng hỏi: "Tại sao không trực tiếp đưa đến y quán?" Vẻ mặt của Giang Nguyệt Hàn ngẩn ngơ. Đúng rồi, tại sao không đưa thẳng đến y quán? Lần trước là vì vội về nhà báo bình an, mà Giang gia bất cứ lúc nào cũng có đại phu. Lần này... "Không phụ lòng sư phụ, ta quên..." Thấy đồ đệ lộ vẻ ngốc nghếch đầy nhận lỗi, Thẩm Linh lập tức bật cười. "Không sao không sao, dù gì chỗ ta cũng gần y quán, chỉ vài bước chân." Dứt lời, chẳng bao lâu sau, Thời Hằng đã dẫn theo một người trung niên tay chắp sau lưng bước vào. Thời Hằng vừa đi vừa giục. "Trương đại phu nhanh lên, mạng người quan trọng!" Trương đại phu không nhìn Thời Hằng mà cười ha hả nhìn Thẩm Linh nói: "Thẩm cô nương tìm ta một lần, thật chẳng dễ gì nha!" Thẩm Linh lập tức lườm ông ta. "Chẳng lẽ ngày nào ta cũng phải tìm ngươi à?" "Thế thì cũng đừng." Trương đại phu vừa nói vừa dừng lại bên ghế dựa, cúi mắt quan sát người đang nằm trên đó. Nụ cười trên mặt biến mất ngay tức khắc. Thẩm Linh chớp mắt: "Thế nào? Tình huống không khả quan sao?" Nghe vậy, Trương đại phu hoàn hồn, liếc nhìn Thẩm Linh rồi thở dài nặng nề. "Bệnh nặng, không cách nào chữa, kéo ra ngoài chôn đi!" Ba người Thẩm Linh: "..." "Lão Trương, làm thầy thuốc phải nhân từ, nói năng cho đàng hoàng chút!" Trương đại phu lại thở dài: "Trúng độc, độc đó không giải được, cho nên hết thuốc chữa, chôn đi!" Thẩm Linh quét mắt nhìn người trên ghế dựa, lại hỏi: "Thật sự không cứu được nữa sao?" Trương đại phu lập tức lắc đầu, lại lặng lẽ thở dài: "Không cứu được, không cứu được!" Thẩm Linh: "..." Ta cảm thấy ngươi đang nói dối nhưng ta không có chứng cứ. "Rốt cuộc là độc gì mà ngay cả lão Trương ngươi cũng không có cách?" Trương đại phu đưa tay ra sau lưng, ánh mắt lướt qua người nằm trên ghế dựa. "Tên độc là Ma Giáng Câu Vẫn, là một độc lạ lấy chất độc của Xích Câu Vẫn làm nguyên liệu, phối hợp với trăm loại độc thảo mà luyện chế!" "Người trúng độc sẽ cảm thấy tim như lửa thiêu đốt, một khắc sau toàn thân lở loét, hai khắc sau thịt da gần như chín nhừ, ba khắc sau... Thiêu thành tro bụi!"