"Tiểu tử thối, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Thời Hằng bước lên một bước, nắm chặt lấy vạt áo người kia, định kéo xuống.
Người kia vội bám chặt vào ghế dựa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Ngươi... Sao ngươi lại động tay động chân..."
Thẩm Linh đè xuống chút tiếc nuối không nên có trong lòng, bước lên ngăn Thời Hằng lại.
"Đừng động thủ, không đáng đâu, thật sự không đáng mà, hả?"
Thời Hằng lập tức tủi thân, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Thẩm Linh.
Chẳng phải hắn ta cũng vì tốt cho nàng sao? Tự nhiên đâu xuất hiện một người như thế, lại bắt đầu nhòm ngó sư phụ hắn ta... Sao hắn ta còn chưa kịp bái sư thành công thì đã có thêm một sư nương!
Thẩm Linh giơ tay, kéo tay Thời Hằng ra.
"Ngại quá công tử, tính tình hắn ta khá nóng nảy, nếu có chỗ mạo phạm, mong công tử đừng trách!"
Người kia nắm chặt tay ghế dựa, như thể sợ Thời Hằng lại xông lên thêm lần nữa.
"Không sao, ta có thể hiểu được, hắn ta cũng là vì quan tâm ngươi..."
Thời Hằng lập tức nổ tung.
"Ngươi hiểu gì..."
"Này này!"
Lão Trương vươn tay giữ lấy Thời Hằng, mạnh mẽ lôi hắn ta ra xa mấy bước.
"Người trẻ tuổi, ngươi hành xử như vậy không ổn lắm đâu!"
Thời Hằng quay đầu trừng mắt nhìn ông ta, dồn sức muốn giãy ra.
Nhưng không ngờ, một luồng linh lực từ tay lão Trương len lỏi đến, như dây thừng vô hình, trói chặt lấy hắn ta.
"..."
Đại phu này cũng là tu hành giả?
Sự kinh ngạc của Thời Hằng không ai để ý.
Sau khi thấy hắn ta đã bị giữ lại, Thẩm Linh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía người trên ghế dựa.
"Công tử, hành thiện không phải để cầu báo đáp. Chúng ta cứu ngươi, chẳng qua là tình cờ gặp phải, không đành lòng bỏ mặc, có đúng không?"
Ba chữ cuối cùng là nói với Giang Nguyệt Hàn.
Giang Nguyệt Hàn gật đầu.
"Đúng, ta đi ngang qua, nhìn thấy... Không thể làm như không thấy được."
"Vậy nên! Công tử không cần nghĩ đến chuyện báo đáp, lại càng không cần lấy chính mình làm cái giá để báo đáp." Thẩm Linh nói xong, không nhịn được mỉm cười.
Người kia ngẩn ra một lúc rồi chậm rãi gật đầu: "Ta biết rồi, cô nương."
"Được."
Thẩm Linh đến gần.
"Vậy bây giờ, công tử có thể nói nhà ngươi ở đâu không? Chúng ta đưa ngươi trở về?"
Tại sao người này hôn mê thì vẫn chưa rõ nguyên do, mà đại phu nơi mình lại không đáng tin cậy, đành phải nhờ người ta trước rồi sau khi về lại tìm người có năng lực hơn.
Đương nhiên, so với những người xa lạ thì bạn bè và thân thích của hắn, càng nên hiểu rõ tình huống của hắn hơn.
Nhưng lại thấy người kia lắc đầu.
"Ta không nhớ."
Thẩm Linh sửng sốt.
"Cái gì?"
Người kia giương mắt nhìn nàng, thần sắc hờ hững.
"Ta là ai, tên là gì, nhà ở đâu, còn có thân nhân gì... Những thứ này, ta không nhớ rõ toàn bộ."
Mấy người nghe vậy thì nhìn nhau.
Chỉ có Thời Hằng lên tiếng chất vấn.
"Vậy sao ngươi lại nhớ mấy lời vớ vẩn... Như ân cứu mạng, lấy thân báo đáp chứ?"
"Ta không nhớ. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, câu nói ấy chợt xuất hiện trong đầu nên dùng luôn."
Người kia khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Thẩm Linh ẩn chứa tia sáng rực rỡ.
"Có thể là vì nhất kiến chung tình."
"Nhảm nhí! Ngươi mơ tưởng..."
Lão Trương cười ha hả che miệng Thời Hằng lại.
"Tiếp tục, các ngươi tiếp tục."
"..."
Lão Trương, ông ta có gì đó không đúng lắm thì phải?
Thẩm Linh trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói.
"Thế thì, tình trạng của công tử gọi là mất trí nhớ, cũng có thể gọi là chứng ly hồn, đó là một loại bệnh."
Nàng quay đầu, chỉ lão Trương.
"Ngươi đi theo ông ta, ông ta là đại phu, chắc chắn có biện pháp chữa khỏi cho ngươi."
"Đến lúc đó, ngươi sẽ nhớ lại mọi thứ, có thể trở về nhà, được chứ?"
Dứt lời, nàng quay đầu gọi người: "Thời Hằng!"
Thời Hằng vội giãy khỏi tay lão Trương.
Lại cảm giác được linh lực trói buộc trên người đã biến mất, hắn ta vội vã chạy mấy bước đến trước mặt Thẩm Linh.
"Giúp ta một việc, đưa hắn ta đến chỗ lão Trương!"
"Được rồi!"
Thời Hằng cắn răng phun ra hai chữ, ánh mắt hung hăng.
Không ngờ, hắn ta còn chưa kịp động thủ, người kia đã nhíu mày, kêu rên một tiếng, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
Sau đó ngửa người ra sau, hàng mi khẽ run lên hai lần rồi nhắm chặt lại.