Xuyên Thư Chạy Nạn, Ta Dựa Hắc Hóa Khiến Vạn Giới Kinh Diễm
Sở Ngưng Thất17-11-2025 06:38:14
Vì không mang theo đồng nào, cũng chẳng có hành lý, hai người đã sống nhờ vào một cô nương tên là Lâm Vũ suốt mấy ngày nay. Cô nương không chỉ chia sẻ thức ăn, mà còn nán lại cùng họ chờ đợi.
Khi Giang Thất Nhu nhìn thấy Lâm Vũ, nàng sững người:
"Là ngươi?"
Cô nương tên Lâm Vũ này, chẳng phải chính là người đã lén dùng trận pháp để giết hai con tiên hạc của Thuần Thú môn sao?
"Ừm." Lâm Vũ dường như không bất ngờ khi gặp nàng. Thật ra nàng ta đã nhận ra phụ mẫu của Giang Thất Nhu, vì thế mới giúp đỡ.
Nàng ta cảm thấy Giang Thất Nhu là cùng một loại người với mình, đều không ưa gì đám người Thuần Thú môn.
Mà kẻ thù của kẻ thù, đương nhiên là bằng hữu.
"Cảm ơn ngươi." Giang Thất Nhu mím môi cười, lời cảm tạ là từ tận đáy lòng.
Nếu không có Lâm Vũ, phụ mẫu nàng e đã phải chịu đói mấy ngày trời.
"Không có gì." Lâm Vũ khẽ ngẩn người trước nụ cười ấy.
Nụ cười của Giang Thất Nhu, thật sự rất đẹp.
Giang Thất Nhu đưa tay ra, ánh mắt chân thành:
"Ta là Giang Thất Nhu. Làm bạn nhé."
Lâm Vũ ngẩn ra một lúc, rồi chậm rãi đưa tay ra đáp lại:
"Ta tên là Lâm Vũ."
Đồng Uyển thấy con gái nhanh chóng kết bạn được với Lâm Vũ, trong mắt cũng ánh lên niềm vui.
Trên đường đến Bắc Cảnh, có người bầu bạn với nàng cũng tốt.
Vì lúc này đã quá khuya, Giang gia quyết định nghỉ lại, sáng hôm sau sẽ tiếp tục hành trình.
Trong lúc nghỉ ngơi, Giang Thất Nhu cũng hỏi rõ tình hình của Lâm Vũ.
Lâm Vũ là đệ tử ngoại môn của Thanh Linh tông, tu luyện kiếm pháp, vừa mới học được cách ngự kiếm không lâu.
Lần này đi truyền tống, là để trở về nhà báo tin.
Lúc đến thành Vạn Trận, nàng ta không dừng chân mà lập tức lên đường, chẳng hề nghỉ lại.
Nhà nàng ta chính là ngôi làng nhỏ mà họ từng ghé qua trước đó, cả thôn chỉ chừng năm sáu chục hộ, giờ đây chỉ còn lại Lâm Vũ cùng gia gia nàng ta, thêm một nhà của nhị gia gia gồm mười người, và năm miệng ăn nhà hàng xóm.
Để tỏ lòng cảm tạ với Lâm Vũ và những người còn lại, trời vừa sáng, Giang Thất Nhu đã bàn bạc với đại bá cùng phụ mẫu mình, đặc biệt mời họ cùng dùng bữa sáng.
Suất sáng mỗi người gồm hai chiếc bánh bao nhân thịt, một bát cháo trắng và một quả trứng luộc.
Sau bữa sáng, không ai nấn ná lâu, cả đoàn lại tiếp tục lên đường.
Vì thôn dân Thạch Lâm đều đi bằng xe bò, nên ba cỗ xe ngựa Giang gia liền đi trước dẫn đầu.
Trên xe bò phía sau, đại tẩu Lâm gia vừa nhóp nhép miệng, vừa quay sang nói với Lâm Vũ:
"Bánh bao của Giang gia ngon thật đấy! Trưa họ còn cho ăn nữa không nhỉ?"
Sắc mặt Lâm Vũ sầm xuống, giọng cũng lạnh hẳn đi:
"Sáng nay người ta là khách sáo, vì cảm ơn mới đãi ăn. Ngươi còn mong người ta lo cho từng bữa? Nghĩ gì vậy!"
Đại tẩu nghe thế thì khó chịu ra mặt:
"Nói thế sao được? Phụ mẫu con bé kia chẳng phải ở nhờ nhà ta hai ngày đó sao? Chúng ta cũng nên được ăn hai ngày mới công bằng chứ?"
Lâm Vũ không nhịn được, đảo mắt một cái:
"Họ ở hai ngày thật, nhưng có ăn của nhà ngươi miếng nào đâu."
"Nhưng bọn ta dừng lại chờ họ mà!" Đại tẩu càng nói càng thấy mình có công.
Lâm Vũ chỉ sang người phụ nữ mang thai trên xe bò bên cạnh:
"Là tam tẩu mệt, muốn nghỉ, các ngươi mới không đi tiếp được, quên rồi sao?"
Cậu bé Lâm Tiểu Ngưu ngồi cạnh Lâm Vũ cũng gật gù:
"Đúng đó! Không thì cả nhà ngươi đã đi trước từ lâu rồi."
Đại tẩu trừng mắt lườm hai đứa nhỏ, rồi quay đầu nhìn về phía trước.
Ba cỗ xe ngựa kia thật là đẹp. Nếu người ta thật sự cảm kích, sao không tặng cho bọn họ một cỗ xe chứ?