Chương 40

Xuyên Thư Chạy Nạn, Ta Dựa Hắc Hóa Khiến Vạn Giới Kinh Diễm

Sở Ngưng Thất 17-11-2025 06:38:15

Nếu có cách khác, hắn ta chẳng muốn đi nhờ vả con tiểu yêu nữ kia. Nhưng loài rắn cắn nhị thúc hắn ta lần này cực độc, chỉ uống giải độc đan thì chưa đủ, còn phải tìm cách rút máu độc ra. Tuy hắn ta có đủ ngũ hành linh căn, nhưng lại không hề biết y thuật. Giá như tỷ tỷ hắn ta còn sống thì hay, chút độc này nàng ta chắc chỉ vài chiêu là xử lý xong. Hơn nữa, người trúng độc còn phải tẩm bổ kỹ càng. Nếu có thể dùng thực liệu điều dưỡng thì tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn. Mà Giang Thất Nhu lại là người của Thần Trù Sơn, tay nghề nấu nướng rất khá. Lịch Thanh Thuần vốn sợ chết, nghe vậy thì đột nhiên nghiến răng nói: "Hàn Dương ca ca, huynh cứ bắt hết người Giang gia lại, từ già tới trẻ, Giang Thất Nhu ắt sẽ ngoan ngoãn nghe lời!" Giang Thất Nhu nghe hai người kia nói chuyện, ánh mắt bỗng lạnh băng. Một kẻ thì giảo hoạt, một kẻ thì độc ác! Lịch Thanh Thuần như thế, đúng là nên bị rắn cắn thêm vài lần nữa! Nàng còn đang âm thầm khinh bỉ, thì đã nghe thấy tiếng hét thảm của Lịch Thanh Thuần vang lên: "Aaa... rắn! Mặt ta..." Thì ra có một con rắn nhỏ rơi từ cành cây xuống, cắn thẳng vào mặt nàng ta. Con rắn thừa lúc hỗn loạn, nhanh như chớp chui vào đống lá khô trốn mất. Còn Lịch Thanh Thuần thì vô cùng thê thảm, ôm mặt lăn lộn dưới đất. Chẳng những thế, lúc đang lăn, eo và đùi nàng ta còn bị cắn thêm mấy phát nữa. Lịch Hàn Dương đành phải quay lại, chạy đến cứu Lịch Thanh Thuần trước. Giang Thất Nhu thấy vậy thì khoái chí. Quả nhiên là ác giả ác báo! Nàng cúi đầu lấy quyển Thần Sách Thú Linh ra xem, khẽ vuốt nhẹ một cái. Năng lực điều khiển dã thú xuất hiện bất ngờ, tám phần là có liên quan đến cuốn sách này. Xem ra, ông trời vẫn còn ưu ái nàng lắm!... Những giờ tiếp theo, Lịch Hàn Dương bận đến sứt đầu mẻ trán. Hết lo giải độc cho Lịch Thanh Thuần, lại phải xem tình trạng của nhị thúc mình. Cách một lúc lại còn phải đi kiểm tra mấy người khác. Nếu không phải giải độc chậm một chút sẽ khiến độc lan vào ngũ tạng, thì hắn ta đã sớm nổi điên mà xông qua bắt Giang Thất Nhu tới giúp rồi. Còn Giang Thất Nhu thì vốn chẳng thích rắc rối, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đưa cả nhà rời đi trong bóng tối. Cái khe núi này rộng lắm, họ hoàn toàn có thể đổi chỗ nghỉ. Tìm một hồi, cuối cùng Giang gia chọn được một khu vực toàn đá tảng nhấp nhô. Dù nhiều đá vụn, nhưng cũng có không ít tảng bằng phẳng, ngồi nghỉ khá ổn. Giang Đình ngoảnh lại nhìn ngọn lửa đang lan dần tới gần hẻm núi, lại liếc sang nơi người Lịch gia bị rắn cắn, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Đêm nay coi như có kinh mà không nguy. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi!" Giang Thất Nhu suy nghĩ một chút, rồi lấy vài tấm đệm nhỏ chia cho từng người, còn mình thì tựa người trên phiến đá, tranh thủ chợp mắt. Chỉ khi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mới có sức mà lên đường. Những người khác cũng tự giác nghỉ ngơi. Ai nấy đều có một ý nghĩ chung: phải nghỉ cho thật khỏe, đến lúc đi không được làm chậm bước chân người khác. Trời mới tờ mờ sáng, Giang Thất Nhu đã tỉnh dậy. Nàng mở giao diện không gian của Thần Sách Thú Linh, xem xét phần đồ ăn có thể dùng làm bữa sáng thì thấy đã chẳng còn bao nhiêu. Ước chừng thời gian một chút, nàng lấy ra một bao bột mì và một thùng nước lớn. Sau đó, nàng rửa tay sạch sẽ, bắt đầu nhào bột. Động tác của nàng nhanh nhẹn thuần thục, chỉ mấy lượt đã nặn được một khối bột mịn dẻo. Đúng lúc ấy, Đồng Uyển tỉnh giấc, thấy con gái đã xắn tay áo, đang lúi húi nhào bột bên cạnh, bà vội đứng dậy bước lại gần.