Chương 39

Xuyên Thư Chạy Nạn, Ta Dựa Hắc Hóa Khiến Vạn Giới Kinh Diễm

Sở Ngưng Thất 17-11-2025 06:38:15

Rắn có độc thật đấy, nhưng người... còn độc hơn. Có những kẻ, đáng chết hơn cả rắn. Nếu rắn thật sự nghe được nàng nghĩ gì, thì lúc này nên rút đi mới phải. Đợi bọn chúng nghỉ ngơi, hồi sức rồi, quay lại cắn tiếp. Nàng vừa nghĩ thế, bên kia Lịch Thanh Thuần lại cất tiếng: "Hàn Dương ca ca, rắn chạy hết rồi, mau qua xem cha muội sao rồi..." Giang Thất Nhu khẽ cong môi. Không biết rắn trong khe núi này có độc đến mức tiễn luôn Lịch Ôn Niên không? "Nhu Nhi, hay là nhà ta đổi chỗ nghỉ?" Đồng Uyển ôm chặt lấy con gái, giọng đầy lo lắng. Bà sợ đêm hôm khuya khoắt, rắn bên kia lại trườn sang đây. Giang Thất Nhu vội trấn an: "Không sao đâu, khi trải cỏ nghỉ, ta đã rắc thuốc trừ rắn, trừ sâu quanh đây rồi. Nếu cần, ta rắc thêm chút nữa." Vừa nói, nàng vừa lấy ra một túi bột nhỏ từ Thần Sách Thú Linh, rắc tượng trưng quanh chỗ nghỉ. Đúng lúc ấy, Lịch Hàn Dương, tai thính hơn người, nghe thấy tiếng họ trò chuyện. Hắn ta quay đầu, mặt sầm lại, trừng về phía Giang gia. Đám người hắn ta bị rắn cắn loạn lên, còn bên kia chẳng chút phản ứng. Đúng là tiểu yêu nữ lòng dạ sắt đá! Hắn ta lầm bầm trong bụng, vừa cằn nhằn, vừa đốt đuốc kiểm tra tình trạng nhị thúc. Nhưng vừa xé áo ra, hắn ta liền chết lặng. Cả người nhị thúc đã bị rắn cắn đến mấy chục chỗ, toàn thân sưng vù, độc tố lan tận ngũ tạng. Nếu không giải độc kịp, e rằng khó giữ được tính mạng. Hắn ta chẳng buồn để tâm đến Giang Thất Nhu nữa, vội vàng sai người: "Mau tới đỡ nhị thúc ta dậy!" Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ai lại gần. Hắn ta ngoảnh lại nhìn, tức thì giật bắn mình. Mấy người vẫn còn đứng khi nãy, giờ nằm rạp cả đám. "Thiếu gia, ta cũng bị rắn cắn rồi!" "Lịch thiếu gia, chân ta tê cứng, không nhúc nhích được..." "Lịch thiếu gia, mắt ta dính nọc rắn, chẳng thấy gì cả..." "Hàn Dương ca ca, muội... muội choáng đầu quá..." Lịch Thanh Thuần bỗng lảo đảo. Nàng ta nghi ngờ bản thân cũng bị rắn cắn rồi. Vị trí cắn... dường như là... mông?! Lịch Hàn Dương lập tức rơi vào cảnh hoảng loạn tột cùng. Lần đầu tiên hắn ta nếm trải cảm giác bất lực, đơn độc khi đối mặt hiểm họa. Giá mà đại sư huynh có mặt ở đây! Bên hắn ta, tổng cộng có 13 người bị rắn cắn, mà hắn ta thì chỉ có một thân một mình, sao chăm sóc xuể? Nghĩ vậy, hắn ta vội cho mỗi người uống một viên giải độc đan, sau đó nhanh chóng đi về phía Giang gia, cao giọng gọi lớn... "Giang Thất Nhu, nhị thúc ta bị thương rồi, các ngươi qua đây giúp một tay được không? Yên tâm, ta sẽ trả bạc cho." Giang Thất Nhu nghe thế thì chỉ lạnh nhạt đảo mắt, hoàn toàn chẳng buồn để tâm đến tên ngốc kia. Thân quen lắm sao? Thấy không ai phản ứng, Lịch Hàn Dương càng bực. Hắn ta lạnh giọng quát lên: "Ta trả ngươi 1000 lượng bạc!" Giang Thất Nhu vẫn ngó lơ. Nàng thiếu đến mức ấy sao? Người Giang gia cũng rất ăn ý mà không ai lên tiếng. Trong lòng ai nấy đều cho rằng cái tên Lịch Hàn Dương kia đúng là ngốc hết thuốc chữa. Lúc trước còn gây khó dễ, nói Tiểu Thất là "tiểu yêu nữ", giờ lại quay ra cầu xin giúp đỡ? Tưởng bọn họ đều là tượng đất, không có tính khí à? "Ta trả 5000 lượng... không, 10 nghìn lượng! Thế là được chứ?" Lịch Hàn Dương lại tiếp tục tăng giá. Thế nhưng Giang Thất Nhu vẫn chẳng buồn đoái hoài. Lửa giận trong lòng Lịch Hàn Dương bốc lên, hắn ta quay người đi về phía đầm nước. Vừa bước được vài bước, đã bị Lịch Thanh Thuần gọi giật lại. "Hàn Dương ca ca, huynh đừng đi..." Phụ thân nàng ta đã hôn mê, nàng ta sợ Hàn Dương ca ca cũng bỏ mặc nàng ta mà đi luôn. "Ta sẽ gọi người đến chăm sóc cho các ngươi! Giang Thất Nhu chắc biết chút dược thiện." Lịch Hàn Dương từ nhỏ chưa từng chăm sóc ai, lúc này cũng thấy bất lực.