Xuyên Thư Chạy Nạn, Ta Dựa Hắc Hóa Khiến Vạn Giới Kinh Diễm
Sở Ngưng Thất17-11-2025 06:38:15
Mà lá bùa chú sát trong lòng bàn tay nàng cũng đã xuyên qua biển lửa, mang theo sát khí dày đặc lao thẳng về phía Lịch Hàn Dương.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ Giang Thất Nhu lại có linh căn hỏa hệ mạnh mẽ đến thế, thậm chí còn áp chế được hỏa linh trong cơ thể hắn ta.
Càng không tính tới, linh lực hỏa hệ đang hỗn loạn trong không gian lại bị nàng dẫn động tới.
Hắn ta vừa định lao đến cứu Lịch Thanh Thuần đang bị ngọn lửa bao trùm thì sát chiêu đã ập đến, không kịp tránh.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, lớp kết giới bảo hộ quanh thân hắn ta vỡ tan. Hỏa chi lực điên cuồng xâm nhập, mạnh mẽ phá hủy linh căn hỏa hệ trong người hắn ta.
Cơn đau kịch liệt suýt khiến Lịch Hàn Dương ngất lịm.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta thật sự nghĩ mình sẽ chết!
Ngay lúc đó, hắn ta cảm nhận được linh lực hệ thổ từ lòng đất trào lên.
Hắn ta nghĩ, nếu hắn ta chết, thì Giang Thất Nhu cũng đừng mong sống!
Ngay khi hắn ta giơ tay tụ linh chuẩn bị liều mạng thì trên vách núi đột nhiên tràn ra một làn sương đen.
Chỉ trong chớp mắt, màn sương đen đã bao phủ toàn bộ khe núi.
Linh lực hỏa hệ và thổ hệ đang hỗn loạn trong không gian cũng lập tức bị dập tắt.
Giây tiếp theo, một thiếu niên áo đen như mang theo hơi lạnh từ cửu u xuất hiện trong hẻm núi.
Thân ảnh hắn khẽ động, chớp mắt đã đứng cạnh Lịch Hàn Dương.
Thấy rõ người tới, Lịch Hàn Dương liền thở phào nhẹ nhõm.
"Đại... sư huynh..."
Đại sư huynh cuối cùng cũng tới rồi. Giang Thất Nhu phen này xem như xong đời!
Thế nhưng, đợi một lúc lâu, hắn ta vẫn chẳng nghe thấy đại sư huynh nói gì.
Ngẩng đầu lên lần nữa, hắn ta chợt phát hiện, ánh mắt đại sư huynh lại đang nhìn chằm chằm vào Giang Thất Nhu.
Không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Lòng hắn ta bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Trái với nỗi bất an của Lịch Hàn Dương, lúc này trong lòng Giang Thất Nhu là phẫn nộ.
Nàng đã chuẩn bị sẵn, nếu vị đại sư huynh kia mà dám động tay, nàng sẽ lập tức ném thêm một lá bùa chú sát nữa.
Đừng tưởng có thêm một người thì nàng sẽ sợ.
Bắc Minh Dạ nhìn tiểu nha đầu trước mặt, ánh mắt dừng lại hồi lâu, sau cùng khẽ thở dài một tiếng.
Giang Thất Nhu hừ nhẹ trong lòng, dù tiếng thở dài kia nghe cũng hay đến lạ, nhưng nếu hắn dám bênh vực Lịch Hàn Dương, vậy thì cũng là kẻ địch của nàng.
"Đại sư huynh?" Lịch Hàn Dương ôm lấy vết thương, lên tiếng gọi, mong thu hút sự chú ý của hắn.
Thế nhưng Bắc Minh Dạ chẳng để tâm, chỉ dịu giọng nói với Giang Thất Nhu: "Hôm nay hắn tự chuốc lấy họa. Nếu lần sau còn dám làm phiền ngươi, ta sẽ hủy luôn linh căn hệ thổ của hắn."
Giang Thất Nhu: "..."
Nàng thấy... sao cứ có cảm giác không thể tin được?
Lịch Hàn Dương: "..."
Lưng hắn ta bỗng lạnh toát, cả linh hồn cũng run rẩy bất an.
Đại sư huynh chưa từng nói dối, càng không đùa giỡn. Hắn nói vậy... tức là thật!
Nhưng... tại sao chứ?
Chẳng lẽ hắn quen Giang Thất Nhu?
Còn đang nghĩ thì đã nghe đại sư huynh lên tiếng: "Hàn Dương, xin lỗi."
Lịch Hàn Dương như muốn nổ tung: "Đại sư huynh, huynh muốn đệ xin lỗi nàng ta? Nhưng huynh không biết nàng ta..."
Chưa kịp nói xong, đã bị Bắc Minh Dạ cắt ngang.
"Xin lỗi. Đừng để ta phải lặp lại lần nữa."
Giang Thất Nhu không hiểu rốt cuộc hai người này đang giở trò gì, nhưng nàng chẳng hề sợ, mặt lạnh như băng, đứng thẳng lưng đối diện.
Lịch Hàn Dương thân bị thương, tâm bị thương, nhưng dưới áp lực từ đại sư huynh, cuối cùng cũng không tình nguyện mà cúi đầu nhận sai.
"... Xin lỗi!"
Giang Thất Nhu nghe vậy thì bật cười giận dữ: "Xin lỗi mà chẳng có chút thành ý, vậy cần làm gì?"