Chương 50

Bày Sạp Bói Toán, Đại Lão Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Tam Nhất Linh Bạch Nguyệt Quang 27-06-2025 05:57:22

Cô đã mường tượng ra hình ảnh một mỹ nam phong độ ngời ngời, khoác áo blouse trắng, khí chất thư sinh, dáng vẻ ôn hòa, nho nhã. Gần nửa tiếng sau, cửa phòng thí nghiệm cuối cùng cũng mở ra. Một người mặc áo blouse trắng bước ra, ngáp một cái rõ to. Tóc anh ấy dài đến mức có thể túm thành hai chỏm nhỏ, mặt đeo kính gọng nhựa đen, râu ria lởm chởm, chân đi dép tông, trông như ông chú nào đó, cuối cùng dừng lại trước mặt Yến Thù. Yến Thù đứng dậy trước: "Anh." Yến Thanh đứng cạnh: "?" Yến Trăn khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào Yến Thanh đứng bên cạnh. Anh ấy cúi xuống, ghé sát lại gần, giọng nói trong trẻo như thiếu niên, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ ngoài. Anh ấy đẩy gọng kính, ánh mắt ánh lên vẻ dò xét: "Em gái nhỏ, em trông hơi giống anh nha." Yến Thanh: "..." Hình tượng Yến Trăn "phong độ ngời ngời, ôn hòa nho nhã" mà cô vừa tưởng tượng trong đầu tức khắc vỡ tan thành từng mảnh. Yến Thù đứng bên thở dài: "Anh, đây là chị gái mình, người mới tìm về tháng trước đó." Mắt Yến Trăn sáng rỡ, đưa tay véo má Yến Thanh kéo qua kéo lại: "Hóa ra là em gái ruột thất lạc bấy lâu nay của anh! Bảo sao trông giống anh thế chứ." "Đều xinh đẹp như nhau." "Nào, gọi một tiếng "anh cả" anh nghe thử coi." Cái kiểu suồng sã lại có phần vô lễ này hoàn toàn khác hẳn bà Yến và Yến Thù, khiến Yến Thanh không biết đối phó thế nào, đành miễn cưỡng gọi một tiếng: "Anh cả." Yến Trăn: "Ơi!" Yến Thù lúc này mới vào việc chính: "Mẹ gọi anh về ăn cơm kìa, đi thôi anh." Cánh tay của Yến Trăn choàng lên vai Yến Thanh, tay kia choàng lên vai Yến Thù, ra chiều anh em thân thiết lắm: "Đi, đi nào, về nhà ăn cơm." Ba người vừa xuống dưới lầu thì Yến Tu Văn cũng vừa xong việc lái xe quay lại, đỗ ngay trước cửa. Cửa sau xe mở ra. Tiểu Trương đã đi đâu mất, người lái xe giờ là Yến Tu Văn. Anh ta liếc Yến Trăn một cái, giọng thờ ơ: "Đến tiệm cắt tóc trước." Nghe thế, Yến Trăn lập tức quay người định bỏ chạy nhưng đã bị Yến Thù đề phòng từ trước túm lại. Tranh thủ lúc Yến Trăn chưa kịp phản ứng, cô ấy đạp thẳng anh ấy vào ghế sau: "Ngoan ngoãn vào trong đi cho em!" Sau khi tống cổ Yến Trăn vào xe, Yến Thù cũng ngồi phịch xuống ghế sau, kiểm soát Yến Trăn chặt chẽ, chặn đứng đường trốn của anh ấy. Cú đá đó trúng thẳng vào mông. Yến Thanh đứng ngoài xe che nửa mắt, nhìn thôi cũng thấy đau giùm. Yến Trăn ôm mông, nhìn Yến Thù đầy ấm ức: "Anh là anh trai em đấy!" Yến Thù nghiêng mặt, liếc anh ấy một cái nhưng không nói gì, ánh mắt như thể đang nói: Anh cũng biết mình là anh trai cơ đấy. Lúc này im lặng còn hơn ngàn lời nói. Yến Trăn lập tức im bặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang hờn dỗi. Khoảnh khắc này, trong mắt Yến Thanh, Yến Thù lại mang một hình ảnh hoàn toàn mới. Yến Tu Văn nhìn Yến Thanh còn đang đứng ngoài xe, giọng nói lạnh lùng hơi trầm xuống: "Còn chưa lên xe?" Yến Thanh lúc này mới thu lại ánh mắt dò xét, kéo cửa xe. Lúc này, trên xe chỉ còn lại ghế phụ lái. Yến Tu Văn lái xe nhưng không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lúc chờ đèn đỏ, ánh mắt lại liếc nhìn Yến Thanh vài lần. ... Đến salon tóc, nhân viên cầm dao cạo đến gần Yến Trăn, chỉ thấy Yến Trăn né bên trái, rụt đầu bên phải, người đã bị giữ yên trên ghế rồi mà vẫn không ngoan ngoãn. "Cậu Yến, cậu đừng cử động ạ..." "Lát nữa cạo trúng mặt bây giờ." "Cậu Yến..." Đối mặt với hành vi như trẻ lên ba của Yến Trăn, nhân viên salon không biết phải làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Yến Tu Văn và những người khác. Yến Trăn lúc này giống hệt đứa trẻ nghịch ngợm được họ hàng gửi trông hộ vài ngày hè, không chỉ không nghe lời mà còn như mắc chứng tăng động. Trẻ con cắt tóc, cho đồ chơi hay đồ ăn vặt còn biết phối hợp, đằng này một người hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà lại phiền phức thế này.