Chương 43

Bày Sạp Bói Toán, Đại Lão Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Tam Nhất Linh Bạch Nguyệt Quang 27-06-2025 05:57:22

Ngay cả lúc ăn cơm cũng thấy toàn nội dung ôn thi in trên đĩa bày đầy bàn. Đến nỗi mấy ngày trước khi thi, cô đến ngủ mơ cũng thấy mình đang học thuộc lòng kiến thức. Những ngày tháng khổ sở như vậy kéo dài mãi cho đến khi kỳ thi kết thúc. Bước ra khỏi phòng thi, Yến Thù nom vẻ lo lắng nhìn Yến Thanh vừa từ phòng bên cạnh đi ra, đang ngáp ngắn ngáp dài: "Chị ơi, chị làm bài thế nào?" Yến Thanh vừa ngáp vừa đáp: "Chị điền kỹ lắm." Thật ra cô cũng không biết nữa, buồn ngủ quá nên thấy gì viết nấy thôi, chẳng rõ đúng sai. Hách Mẫn, bạn cùng phòng thi với Yến Thanh, vừa bước ra ngay sau đó, tình cờ nghe được câu hỏi của Yến Thù liền nói: "Mình chỉ thấy cậu ấy viết được một lúc, còn lại toàn ngủ thôi." Vạch trần không chút nể nang. Bắt gặp ánh mắt tròn xoe đầy nghi hoặc của Yến Thù, Yến Thanh thoáng lúng túng, cười gượng. Yến Thanh: "... Thì cũng điền xong hết rồi mà." Hách Mẫn đứng cạnh thấy hai người thi xong rồi còn định bàn chuyện bài vở thì thấy đau cả đầu, liền khoác vai mỗi người một bên, cười tươi rói: "Đi thôi, đi thôi, cuối tuần thi xong hiếm có dịp, mình đi ăn gì đó rồi chiều đi chơi, xả hơi cho đã." "À đúng rồi, mình biết gần đây có quán trà sữa mới mở, ngon lắm đấy!" Mắt Yến Thù sáng rỡ: "Hay quá!" Yến Thanh vốn định bụng lẻn đi bày hàng rong – từ sau khi kiếm được món hời từ nhà họ Lưu thì cô chưa có thêm thu nhập nào – nhưng giờ lại bị Yến Thù và Hách Mẫn lôi đến quán trà sữa mới mở gần trường nên đành phải tạm gác kế hoạch lại. Quán được trang trí rất dễ thương, đâu đâu cũng toàn màu hồng phấn, vừa bước vào là Yến Thù đã thích mê. Ba người mỗi người gọi một ly trà sữa. Hách Mẫn hút một hơi trà sữa thật sâu, vị thơm ngọt lan tỏa, trân châu mềm dẻo dai dai: "Điểm đặc sắc của quán này là trân châu nổ đó, ngon lắm, hai cậu thử nhanh đi." Yến Thù cũng hút một hơi lớn, gật gù đồng tình với Hách Mẫn. Trân châu ngon thật sự, bảo sao thành quán hot. Hách Mẫn nói thêm: "Quán còn có món trà sữa trân châu khổng lồ nữa, hạt trân châu siêu to, nhai cực đã, lát mình gọi thêm ly đó thử ha." Yến Thanh nâng ly trà sữa của mình lên, ngắm nghía kỹ. Thứ mà họ gọi là trân châu đang lắng dưới đáy ly, lớp vỏ ngoài màu trắng hơi trong, mềm dẻo, có thể nhìn thấy phần nhân màu đen bên trong. Chỉ cần cắn vỡ lớp vỏ, si-rô bên trong sẽ phụt ra. Cô chớp mắt, hỏi: "Mà này, hai người không thấy cái thứ này trông hơi giống... con mắt à?" Yến Thù và Hách Mẫn lập tức đơ mặt, đồng loạt quay sang nhìn Yến Thanh: "..." Ly trà sữa trên tay bỗng dưng hết ngon. Chỉ cần tưởng tượng cảnh nhai vỡ hạt trân châu, nước bên trong túa ra là đã thấy rùng mình sởn gai ốc, làm sao mà nuốt nổi nữa. Ngược lại, Yến Thanh lại hút một ngụm, nhai vài cái rồi khẽ nheo mắt: "Cũng ngon phết." Yến Thù và Hách Mẫn: "..." Đúng lúc này, một cô gái mặc váy xinh xắn ở bàn bên cạnh cầm ly trà sữa trân châu khổng lồ đã uống gần hết của mình lên lắc lắc, kinh ngạc kêu lên: "Nhìn này, ly của mình có một hạt trân châu siêu to!" Qua lớp trà sữa sóng sánh, có thể lờ mờ thấy hạt trân châu khổng lồ đang lắc lư, thỉnh thoảng lại đập vào thành ly. Trân châu bình thường chỉ cỡ đường kính một centimet nhưng món trà sữa trân châu khổng lồ mới nổi của quán này làm hạt trân châu to đến hai, ba centimet, thu hút rất nhiều người đến check-in. "To thật sự luôn!" Mấy khách hàng xung quanh lập tức tò mò xúm lại xem... Ngay cả Hách Mẫn và Yến Thù cũng tò mò ngoảnh đầu nhìn... Bỗng không biết ai đó buột miệng: "Sao tôi thấy không giống trân châu lắm nhỉ?" "Tôi cũng thấy vậy..." Người bạn đi cùng cô gái cũng nhíu mày: "Ừ, không giống lắm... Cậu mở nắp ra xem thử đi." Cô gái kia ngẩn ra một lúc, rồi mở nắp ly trà sữa. Hạt trân châu cứ lắc lư trong dung dịch...