Tam Nhất Linh Bạch Nguyệt Quang27-06-2025 05:57:22
Hôm đó, mấy người lại một ngày điều tra thất bại, mặt mày xám xịt tụ tập ăn mì gói. Tiểu Trương vừa húp sột soạt hai miếng mì thì mắt bỗng sáng rực lên!
Đúng rồi, sao không nhờ cô Yến giúp nhỉ!
Cô siêu thế cơ mà, chắc chắn sẽ có cách.
Năm rưỡi chiều hôm đó, Tiểu Trương đi về phía cầu vượt thì thấy cách đó không xa, Yến Tu Văn đang tiến về phía sạp hàng của Yến Thanh. Cậu liền gọi lớn: "Sếp ơi!"
Nghe tiếng gọi, Yến Tu Văn dừng bước, quay đầu lại, thấy Tiểu Trương đang vừa vẫy tay vừa chạy tới.
Tiểu Trương cười đầy ẩn ý: "Sếp, sếp cũng đến nhờ cô Yến giúp à?"
Yến Tu Văn liếc cậu một cái: "Là cậu cần."
Tiểu Trương ngớ người ra: "?"
Mãi cho đến khi đứng trước sạp hàng, Tiểu Trương mới nghe thấy sếp mình nói với Yến Thanh – người vừa xem quẻ xong và nhận một trăm rưỡi tiền công: "Tiểu Trương tìm cô có việc."
Giọng anh ta lạnh tanh. Lúc nói, anh ta liếc qua Yến Thù đang đứng uống nước bên cạnh Yến Thanh, rồi lại nhìn Yến Thanh.
Gần đây, tin đồn về cặp chị em xem bói ở khu này nhiều vô kể.
Yến Thù nghe vậy suýt sặc ngụm nước trong cổ họng.
Yến Thanh nhướng mày nhưng không nhìn Tiểu Trương mà hỏi Yến Tu Văn đang trưng ra bộ mặt lạnh như tiền: "Vì vụ trà sữa tròng mắt kia à?"
Lần này thì Yến Thù phun thẳng ngụm nước đang uống ra. Cô ấy vội tìm khăn giấy, Yến Thanh đứng cạnh tiện tay rút một gói từ chiếc túi vải đeo chéo đưa cho Yến Thù.
Tiểu Trương đứng bên cạnh méo cả miệng. Trà sữa tròng mắt, cái tên này chắc chỉ có cô Yến mới nghĩ ra nổi.
Cậu nghe thôi đã thấy da đầu tê dại, dạ dày cuộn lên.
Yến Tu Văn hỏi: "Tra ra được không?"
Yến Thanh cười tủm tỉm: "Được."
Cô đã thấy tiền đang vẫy gọi mình rồi.
Lúc này, cả hai người cùng ăn ý nhìn về phía Tiểu Trương.
Tiểu Trương: "?"
Yến Thù đứng cạnh vội vàng rút mã QR thanh toán đã in sẵn ra, chìa trước mặt Tiểu Trương, cười toe toét: "Anh cảnh sát Trương, thanh toán đi ạ."
Ba cặp mắt nhìn cậu chằm chằm.
Tiểu Trương nhìn Yến Tu Văn, rồi lại nhìn Yến Thanh: "?"
Tôi á? Số tôi nhọ thế?...
Tiểu Trương sau khi đã cay đắng trả tiền, nhìn số dư ba đồng rưỡi còn lại trong ví điện tử mà muốn khóc ròng. Tối nay đến hộp mì tôm cậu cũng chẳng mua nổi, may ra mua được gói mì nhưng khổ nỗi cậu còn chẳng có cái tô nào để úp mì.
Tiểu Trương cẩn thận nạp thêm tiền vào ví. Gõ thử mười tệ, báo "Số dư tài khoản không đủ".
Đành sửa thành năm tệ, vẫn báo "Số dư tài khoản không đủ".
Cậu nghiến răng, sửa thành một tệ, vẫn là "Số dư tài khoản không đủ".
Cuối cùng, lòng nguội lạnh, cậu sửa thành năm hào. Cuối cùng cũng nạp thành công.
Nhìn bốn tệ lẻ trong tài khoản, ánh mắt cậu đầy oán trách liếc về phía Yến Tu Văn đang đi sóng vai với Yến Thanh phía trước.
Trù cho sếp ế suốt đời, không lấy được vợ!
Ngay giây sau, điện thoại cậu bỗng ting một tiếng. Tin nhắn hiện lên: "[Ngân hàng Nghèo Khổ] Yến Tu Văn đã hoàn tất giao dịch chuyển khoản vào tài khoản đuôi 6666 của quý khách vào 18:02 ngày 6 tháng 7, số tiền 50. 000,00 tệ. Số dư: 50. 000,02 tệ."
Mắt Tiểu Trương lập tức sáng như đèn pha, sống lại rồi!
Cậu vội vàng "phì phì" xuống đất mấy tiếng như để giải lời nguyền, rồi sải bước đuổi theo ba người kia, cười toe toét với Yến Tu Văn: "Sếp ơi, sau này sếp chắc chắn sẽ lấy được vợ trẻ đẹp, con đàn cháu đống luôn!"
Yến Tu Văn: "?"
Bốn người họ cùng đến quán trà sữa gây án. Lúc này, Tiểu Trương cũng đã mang cái tròng mắt kia đến, cẩn thận đặt lên bàn.
Yến Thanh lấy từ trong túi ra chiếc đèn bằng đồng, thắp lên, đặt bên cạnh. Cô lại lấy ra một lá bùa vàng và một cái lọ nhỏ.
Tiểu Trương nhìn cái lọ nhỏ, tò mò hỏi: "Cô Yến, đây là gì vậy?"
Yến Thanh đáp gọn: "Máu."
Chưa kịp hỏi máu này dùng làm gì, Tiểu Trương đã thấy Yến Thanh mở nắp lọ trước mặt cả ba người, nhúng đầu ngón tay vào, chấm một ít máu rồi bắt đầu vẽ lên lá bùa vàng.