Từ Chí Niên không hiểu sao mình lại phải chịu ấm ức như vậy, cả cái Tết cứ bị người trong thôn lườm nguýt, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Mùng Hai Tết, mẹ Từ dẫn Từ Nhân về nhà ngoại, Từ Chí Niên dẫn Đậu Đậu đến nhà mẹ đẻ của vợ.
Nhà mẹ đẻ của chị dâu Từ cách đó cũng không xa, nhưng do nằm gần biển, xung quanh toàn là bãi bồi và đất mặn, xe buýt cũng không đi đến đó, muốn đến phải đi xe đạp mất hơn một tiếng đồng hồ.
Nghèo! Còn nghèo hơn cả thôn Đại Ao! Quà cáp thường là một bó rong biển, một túi ốc biển, những thứ này đều khiến mẹ Từ vô cùng chán ghét.
Năm đó, nếu không phải có chị dâu cả của bác cả làm mai mối, hết lời khen ngợi chị dâu Từ xinh đẹp, đảm đang, đặc biệt là vóc dáng sinh nở tốt, thì mẹ Từ cũng chẳng thèm để ý đến nhà thông gia nghèo kiết xác như vậy.
Từ khi về nhà chồng, chị dâu Từ bị mẹ chồng, em chồng bắt nạt, chẳng mấy khi dám về nhà mẹ đẻ.
Năm nay, vì sinh thêm con trai, trong tay cũng có chút tiền, nên chị muốn nhân dịp này về thăm nhà mẹ đẻ, xem bố mẹ có khỏe không. Chờ sau này đến Đồng Thành rồi, muốn gặp cũng khó.
Nhưng vì chị mới sinh xong, lại còn đang cho con bú, nên đành nhờ chồng chạy về một chuyến.
Thấy vậy, mẹ Từ bĩu môi khinh thường, nhưng nghĩ đến quà cáp mang đến nhà thông gia cũng không phải tiền của mình, nên bà cũng chẳng nói gì.
Nhìn thấy Từ Nhân, Lý A Hương tỏ ra vô cùng niềm nở.
Nếu nói sự nhiệt tình trước đây phần lớn là vì quan hệ xã giao với cháu gái chồng, nhưng sự nhiệt tình hiện tại lại vượt qua cả lý do đó, hoàn toàn xuất phát từ việc Từ Nhân đã nghĩ ra một kế hay cho thôn Đại Ao.
"Nhân này, may mà có cháu, năm nay cả thôn chúng ta đều được đón Tết vui vẻ."
Mẹ Từ vẫn chưa biết chuyện gì, nghe vậy thì ngạc nhiên: "Chuyện gì thế? Con bé này cũng bảo thợ may giỏi trong thôn nhận đơn đặt hàng may quần áo rồi à?"
Sau đó, hai người nhìn nhau, không ai hiểu đối phương đang nói gì.
Từ Nhân bất lực đỡ trán.
Đợi đến khi Lý A Hương kể rõ đầu đuôi câu chuyện, mẹ Từ mới hiểu ra nụ cười thiện ý của người dân thôn Đại Ao mà hai mẹ con bà gặp trên đường là có ý gì.
"Đúng là con bé Nhân nhà tôi thông minh thật! Không biết cái đầu nhỏ như vậy mà sao lại nghĩ ra được cái kế hay như thế."
"Còn có thể như nào nữa? Tất nhiên là di truyền rồi!"
Một người thì khoe khoang, một người thì nịnh nọt, hai mẹ con phối hợp vô cùng ăn ý, khiến Lý A Hương nhìn mà vui vẻ, nếp nhăn trên khóe mắt cũng hiện rõ.
Ăn cơm trưa xong, ngồi chơi một lúc, Từ Nhân chở mẹ Từ về nhà.
Mùa đông trời tối nhanh, trên đường lại còn có tuyết đọng, mặc dù trời đã quang mây, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, tuyết chưa tan, đường về lúc trời tối quả thực rất khó đi.
Cũng như các hai mẹ con Từ Nhân, Từ Chí Niên cũng về nhà từ lúc chạng vạng.
"Nhà mẹ vợ có khỏe không?" Thật ra mẹ Từ cũng không mấy quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
"Vẫn như mọi khi ạ." Từ Chí Niên do dự một chút rồi nói: "Chỉ là anh vợ con, lén lút hỏi vay con ít tiền, nói là trong thôn đang kêu gọi góp vốn nuôi trồng thủy sản trên bãi triều và góp vốn mua tàu đánh cá. Nhà nào cũng đi vay mượn họ hàng, nhà anh ấy lúc trước ngại không dám đến, hôm nay thấy con về mới dám mở lời..."
"Thế là con cho vay rồi à?" Mẹ Từ đột nhiên lên giọng.
Từ Chí Niên nghẹn họng: "Không ạ, con nào có nhiều tiền như vậy."
Nếu có tiền, anh đã chẳng cần phải mở lời với bố mẹ.
Anh cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra mẹ mình ghét bỏ nhà vợ anh đến mức nào.
Vì vậy, lúc anh vợ đỏ mặt hỏi vay tiền, anh không đồng ý ngay, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói là về nhà bàn bạc lại.
Nhưng anh cũng biết, vợ mình không có nhiều tiền.
Tiền công may quần áo, cộng với tiền mừng tuổi dịp Tết, mua ít quà bổ cho bố mẹ hai bên, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Còn tiền lương của anh, ngoại trừ tiền thưởng nhiệm vụ trước khi xuất ngũ vẫn chưa lĩnh, thì số còn lại đều đưa hết cho mẹ.
Vốn dĩ anh có giữ lại một ít phòng thân, nhưng nghe nói lúc vợ sinh, em gái đã cho vay khá nhiều tiền, nên anh đã đưa số tiền đó cho em gái, bảo cô mua quần áo mới. Hiện tại, trong tay anh ngoài tiền vé xe về , thì chẳng còn đồng nào.
Nhìn thái độ của mẹ, chắc chắn là bà sẽ không đồng ý cho vay tiền.
Haiz...