Chương 44:

Xuyên Nhanh Nữ Phụ Pháo Hôi Lựa Chọn Làm Ruộng

Tịch Trinh 06-05-2025 15:57:59

Hai đứa bé tội nghiệp vừa sinh ra đã mất mẹ, chưa được bú một giọt sữa mẹ nào. Bạn con chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm mua phiếu sữa bột, nhưng không mua được, đành phải cho hai đứa bé uống cháo loãng qua ngày, giờ đã hết thời gian ở cữ rồi mà trông hai đứa bé vẫn gầy gò như mèo con mới đẻ, tội nghiệp lắm." Cô không hề nói dối, trường hợp này là có thật, chỉ là không phải bạn học cùng trường với cô, mà là Đồng Quế Hoa nghe kể lại từ học sinh trường Tam Trung, cô cũng không rõ cụ thể là ai. Nghe vậy, sắc mặt mẹ Từ hơi dịu lại. Từ Nhân tiếp tục khuyên nhủ: "Từ khi chị dâu về nhà mình đến giờ, chẳng phải chị ấy rất đảm đang tháo vát, chịu thương chịu khó hay sao? Đối xử với con, với bố mẹ, có chỗ nào không phải phép không? Bây giờ tay nghề của chị ấy còn giúp nhà mình kiếm thêm thu nhập, con không nói quá đâu, cứ với tốc độ kiếm tiền này, chậm nhất là đến Tết năm sau, nhà mình có thể xây nhà mới rồi. Vạn nhất trong quá trình sinh nở xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ nói xem phải làm sao? Anh cả đến tuổi này rồi, không lẽ lại không đi bước nữa? Nếu anh ấy cưới được người vợ đảm đang tháo vát, chịu thương chịu khó như chị dâu thì không sao, lỡ đâu gặp phải mụ đàn bà ghê gớm, mẹ chồng nàng dâu bất hòa, còn hành hạ con chồng thì phải làm sao..." Nghĩ đến cảnh tượng đó, mẹ Từ rùng mình một cái: "Thôi được rồi, con muốn làm gì thì làm." Cùng lắm thì sau này bảo con trai gửi thêm tiền trợ cấp về là được. Vợ nó sinh con, chẳng lẽ còn muốn bà bỏ tiền ra? Từ Nhân nhịn không được quay mặt đi, lén lút cười thầm. Mỗi lần cãi nhau với cô mà đuối lý, mẹ cô đều sẽ nói câu "Con muốn làm gì thì làm". Đến mùa thu hoạch vụ thu, Từ Nhân về nhà bà ngoại một chuyến. Hồi đầu tháng, cậu cô có gánh một bao tải đồ lên cho nhà cô, ngoài nấm mộc nhĩ phơi khô còn có thêm mấy cân hạt dẻ. Trong đó, nấm đỏ được để riêng ra, ước chừng khoảng sáu bảy cân. Cậu không nói gì đến chuyện bán, chỉ nói: "Nghe mợ con nói con thích ăn nấm đỏ, nên cậu để riêng cho con một túi, trường học cho mang đồ ăn vào chứ? Nếu được thì con mang đến trường nấu canh mà ăn." Từ Nhân cảm ơn cậu, sau khi trở về trường, cô tranh thủ buổi trưa chạy đến tiệm thuốc Đông y ở phía Nam thành phố một chuyến. Nhân viên bán hàng nói tuy nấm đỏ được coi như một vị thuốc, nhưng nhu cầu không cao, ít nhất là những người đến tiệm bọn họ bốc thuốc rất ít khi dùng đến nấm đỏ. Nếu cô muốn bán thì bọn họ cũng nhận thu mua, nhưng giá cả chắc là không cao. Nhân viên tiệm thuốc bảo cô đến chợ bán đồ khô ở khu mới hỏi thử, ở đó có rất nhiều thương lái từ khắp nơi đổ về, cạnh tranh gay gắt, giá cả thu mua có khi sẽ cao hơn. Nhưng sau khi đến đó, Từ Nhân phát hiện nấm đỏ bày bán ở chợ kém xa nấm đỏ nhà cậu cô, đột nhiên cô không nỡ bán nữa. Loại nấm này tốt như vậy, hoàn toàn tự nhiên, không hề bị ô nhiễm! Nấm đỏ tự nhiên phẩm chất tốt như vậy, ở thời đại của cô, cho dù có bao nhiêu tiền cũng chưa chắc mua được. Cho dù giá thu mua ở chợ có cao hơn ở tiệm thuốc, cô cũng không định bán nữa, mà cất hết vào kho hàng của hệ thống, để dành sau này từ từ ăn. Ai biết được sau này cô còn xuyên vào bao nhiêu thế giới nữa, tích trữ thêm chút vật tư cũng không thiệt. Cứ như vậy, cô bỗng chốc trở thành thương lái thu mua nấm đỏ. Về phần giá cả, cô đưa ra mức giá cao hơn giá thu mua nấm đỏ thông thường trên thị trường hai thành. Nấm đỏ nhà cậu cô chất lượng tốt hơn hẳn, bán giá cao hơn một chút cũng là chuyện đương nhiên. Lần này đến thăm bà ngoại, cô cũng tranh thủ mang tiền đến đưa cho cậu mợ. "Mợ, đây là tiền bán nấm đỏ. Mợ đừng nói là cho con, nhiều như vậy sao con ăn hết được, con giúp mợ bán bớt năm cân." Lý A Hương lúc đầu không chịu nhận, cảm thấy ngại ngùng. Nấm rừng là do bà tự tay hái, chỉ bỏ chút công sức phơi khô thôi, sao có thể nhận tiền của cháu gái. Thế nhưng Từ Nhân nhất quyết muốn đưa, còn nói nếu lần này bà không nhận, sau này bà có cho gì cô cũng không nhận nữa. "Con bé này!" Lý A Hương trừng mắt nhìn cô, sau đó vén tạp dề lên lau tay, bất đắc dĩ nhận lấy số tiền. Cầm tiền trên tay, bà cảm thấy có gì đó sai sai, cúi đầu nhìn kỹ: "Ôi chao! Sao nhiều vậy?"