Chương 49: Ta vô sỉ, ta khoái, không phục thì cắn ta à?

Ta Vô Địch Lúc Nào

Hí Liễu Tiên Sinh 03-12-2025 22:09:24

Tiên giới. Trước một tòa đại điện nguy nga, Bá Thiên Tiên Đế Tô Dịch lặng lẽ xuất hiện. Lúc này, trên mặt hắn đang nở một nụ cười. Hắn không chỉ được gặp lại cô con gái đã nhiều năm xa cách, mà còn phát hiện con gái mình lại có duyên với một vị siêu cấp cường giả như vậy. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, con gái không còn nhớ ra hắn. Nhưng hắn tin rằng, chẳng bao lâu nữa, con gái nhất định sẽ nhớ lại mình. "Một tháng sau lại đi thăm Tiểu Linh." Trên mặt Tô Dịch lộ ra vẻ cưng chiều. Chuyện đáng tiếc thứ hai là, hắn lại không phải một quân cờ trong ván cờ kinh thiên động địa của tiền bối. Xem ra bây giờ, con gái của hắn mới là quân cờ quan trọng nhất, là mấu chốt để giành thắng lợi. "Dốc lòng dạy dỗ...", chậc chậc, sau này con gái hắn sẽ trở thành một cường giả mạnh mẽ như tiền bối, nghĩ đến thôi đã thấy sung sướng. Tô Dịch đi được vài bước, đột nhiên phát hiện có một người đang đứng phía trước. Khi thấy người này, lông mày hắn nhíu lại, trên mặt còn lộ rõ vẻ chán ghét. Triệu Côn thấy Tô Dịch trở về, vội vàng bước tới, cung kính chắp tay nói: "Tiên Đế, ngài đã về rồi ạ?" Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn xung quanh Tô Dịch nhưng không thấy Tô Linh đâu. Tuy nhiên, hắn đoán có lẽ Tô Dịch đã tìm được Tô Linh, nhưng vì lý do đặc biệt nào đó nên không mang theo về. Tô Dịch liếc nhìn Triệu Côn, hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Có việc gì?" Triệu Côn đột nhiên có dự cảm không lành, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Không biết Tiên Đế đã tìm được Tô Linh tiên tử chưa ạ?" Tô Dịch híp mắt, đáp: "Chưa." Triệu Côn trừng mắt, cảm thấy không thể nào. "Hay là ta phái vài người xuống dưới giúp Tiên Đế tìm thử?" Triệu Côn cảm thấy có lẽ Tô Linh vẫn ở phàm gian. Nghe vậy, sắc mặt Tô Dịch nháy mắt lạnh băng. "Triệu Côn, ta chỉ nói một lần thôi. Kể từ hôm nay, ngươi còn dám đến chỗ ta, ta gặp một lần đánh một lần! Nếu ngươi dám phái người xuống phàm gian, bất kể là tìm Tiên khí hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần ta biết tông môn các ngươi có người hạ giới, ta sẽ diệt cả tông môn các ngươi! Hiểu chưa?!" Tô Dịch buông lời uy hiếp lạnh lẽo, ánh mắt càng lúc càng thêm sắc bén. Triệu Côn bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, hai chân khẽ run lên. Cái này... Đây là chuyện gì! "Ta hỏi, hiểu chưa?!" Tô Dịch thấy Triệu Côn không trả lời, tu vi mạnh mẽ bùng phát. Nháy mắt, cả bầu trời đột nhiên biến sắc, mặt đất cũng khẽ rung lên. Triệu Côn bị dọa đến suýt ngã, vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Hiểu! Hiểu rồi ạ!" "Cút!" Tô Dịch quát lên. Triệu Côn hoảng hốt chạy trối chết. Nhìn Triệu Côn biến mất, Tô Dịch lại hừ lạnh một tiếng. Lúc quỳ trong sân của tiền bối, hắn đã nhìn thấy Hoàng Linh Tiên Kiếm. Điều đó có nghĩa là món Hoàng Linh Tiên Kiếm kia đã là đồ của tiền bối. Tên này nếu lại phái người xuống dưới, không chỉ làm phiền đến tiền bối, mà còn có khả năng làm phiền đến việc học của con gái hắn! Nếu không phải hắn không thể tùy tiện giết người, sợ làm hỏng thanh danh, vừa rồi hắn đã muốn giết Triệu Côn rồi. Về phần lời hứa hẹn trước đây, hắn cũng chẳng thèm để tâm. Không giữ lời hứa? Vô sỉ? Ta vô sỉ đấy, ta khoái đấy! Không phục à? Tới cắn ta đi! Tô Dịch nghênh ngang tiến vào đại điện... Phàm gian, thành Quang Trung. Thành thị rộng lớn lúc này cực kỳ náo nhiệt. Tất cả là vì hôm nay có người của Thư Viện Tiên Sơn đến tuyển chọn đệ tử. Nguyên nhân họ đến đây là vì thành Quang Trung có truyền thống hiếu học nhất, rất nhiều bậc cha mẹ đều có học thức. Nhờ được "mưa dầm thấm đất" từ nhỏ, nhiều người trẻ tuổi ở đây đều có thiên phú học vấn không tồi. Giờ phút này, bên trong một tòa phủ đệ ở thành Quang Trung. Nơi này là phủ thành chủ. Một nhóm quan viên vây quanh cổng chính, không cho những người hiếu kỳ đến gần, chỉ cho phép những thanh niên chưa đủ mười tám tuổi, trông có vẻ là thư sinh tiến vào. Sau một ngày đường, Quách Tử Mặc cuối cùng cũng đến được thành Quang Trung. Lúc này hắn đang ở bên ngoài phủ thành chủ. Không quan sát nhiều, hắn đeo tay nải đi đến cửa vào xếp hàng. Trước mặt hắn đã có một hàng dài thanh niên. Rất nhanh, hắn theo một đám người tiến vào phủ thành chủ. Phía trước phủ đệ là một lối đi rất dài, cuối lối đi là một đại sảnh. Giữa lối đi, lúc này lại đang có một hàng người xếp hàng. Ở khoảng hai phần ba lối đi, một người trung niên đang ngồi trước chiếc bàn có đặt một khối đá ngũ sắc mờ ảo. Mỗi thanh niên đi lên đều làm theo lời dặn của người trung niên, đưa tay chạm vào khối đá. Có một nửa số người làm cho khối đá mờ ảo phát ra ánh sáng, hầu như đều là một màu. Những người này có thể thông qua, đi về phía đại sảnh. Nửa còn lại hoàn toàn không thể làm cho khối đá có bất kỳ biến hóa nào. Những người này chỉ có thể quay về đường cũ, đi ra khỏi phủ thành chủ. Xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đến lượt Quách Tử Mặc. Hắn biết khối đá kia là gì. Đó là bảo bối dùng để kiểm tra linh căn. Trước đây hắn chưa từng đến Kháo Sơn tông kiểm tra, nên cũng không biết mình có linh căn hay không. Giờ phút này làm theo lời dặn, hắn đưa tay chạm vào khối đá. Ngay lúc hắn đang lo lắng, khối đá lóe lên một luồng sáng màu xanh lá! "Được rồi, vào trong đi." Người trung niên lạnh nhạt nói. Quách Tử Mặc cung kính cúi người chào người trung niên, sau đó bước về phía đại sảnh. Quách Tử Mặc hít sâu một hơi, đi vào trong đại sảnh. Lúc này bên trong cũng có một hàng người nhỏ, hắn xếp ở cuối cùng. Phía trước có ba người trung niên. Một người ngồi trước bàn, trên bàn đặt một quyển sách dày cộp. Mỗi thanh niên lên trước đều đến chạm vào quyển sách, sau đó nhắm mắt lại. Hai người trung niên còn lại thì ngồi ở một bên trò chuyện. Một trong hai người chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này, thành chủ thành Quang Trung. Đợi một hồi, đến lượt Quách Tử Mặc. Hắn lại bắt đầu thấp thỏm không yên. Mình có thể có tiền đồ hay không, đều trông cậy vào lần này. Người trung niên nhìn Quách Tử Mặc, cũng lạnh nhạt nói: "Đặt tay lên sách, nhắm mắt lại nghĩ đến những kiến thức mình đã học. Nếu cảm ứng được gì, cứ theo cảm ứng đó mà làm là được." Quách Tử Mặc tay hơi run, gật đầu, đặt tay lên quyển sách. Người trung niên thấy tay Quách Tử Mặc còn run, trên mặt có chút xem thường. Lại một kẻ nhát gan như chuột, còn muốn tu luyện, thật nực cười. Quách Tử Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu nghĩ đến những kiến thức mình đã học được ở chỗ Trần Bình An, cùng những điều mình đã lĩnh ngộ. Chỉ một lát sau, hắn rõ ràng đang nhắm mắt, lại phát hiện trước mắt đột nhiên sáng bừng. Hắn nhìn thấy một không gian trắng xóa mông lung, bên trong có một quyển sách màu vàng đang lẳng lặng lơ lửng. "Tới đây..." Lúc này, một thanh âm vang lên, dường như là quyển sách phía trước đang nói. Quách Tử Mặc nhớ lời người trung niên, theo âm thanh đó đi về phía trước. Rất nhanh, hắn đã đến trước quyển sách màu vàng. Đúng lúc này, quyển sách đột nhiên mở ra. Oanh! Kim quang vô tận đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian. Trong đại sảnh, nơi vốn yên tĩnh lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong. Một luồng kim quang bao phủ lấy Quách Tử Mặc vẫn đang nhắm mắt. "Kim... Kim quang?! Cái này! Không thể nào!!" Người trung niên vừa rồi còn xem thường Quách Tử Mặc, đột nhiên ngồi không vững, loảng xoảng một tiếng, ngã lăn khỏi ghế.