Mua quần áo xong, Trần Bình An và Tô Linh vui vẻ cười nói, rảo bước về nhà.
Trên tay hắn còn cầm một cây dù vừa mới mua.
Sự biến đổi đột ngột của bầu trời ban nãy khiến hắn giật mình.
Trời bỗng dưng tối sầm lại, sấm sét vang trời, mặt đất còn khẽ rung lên.
Cứ như thể một trận đại nạn kinh hoàng sắp ập xuống.
May mà chỉ một lát sau, vạn vật lại trở về yên tĩnh.
Đối với chuyện này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Còn Tô Linh vẫn đáng yêu rạng rỡ như vậy, hoàn toàn không hề sợ hãi.
Khi cười, chiếc răng khểnh của cô bé lấp ló, trên má còn có hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Trần Bình An thật muốn nhân lúc Tô Linh không để ý mà hôn lên gò má hồng phúng phính của cô bé.
Trông thật sự quá đỗi đáng yêu.
Tô Linh rất vui vẻ.
Lần này Trần Bình An mua cho cô bé tận năm bộ quần áo, tha hồ thay đổi mỗi ngày một bộ.
Vừa về đến sân nhà, Trần Bình An đã thấy một người đang đứng trước cổng.
Chính là Long Ngạo Thiên.
Mắt Trần Bình An sáng lên, bước nhanh về phía trước, mỉm cười nói: "Long lão, sao ngài không vào trong ngồi? Chẳng lẽ ngài cứ đứng đây chờ suốt sao?"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trần Bình An, Long Ngạo Thiên liền trừng lớn mắt.
Bởi vì trong mắt ông, giờ phút này Trần Bình An chính là trung tâm của vạn vật, dường như cả đất trời đều xoay quanh ngài, ẩn chứa vô vàn Đạo vận!
Nhìn cảnh tượng kinh người này, kết hợp với sự khủng bố của con dao phay ban nãy, trong ánh mắt Long Ngạo Thiên nhìn Trần Bình An chỉ còn lại sự sùng kính.
Ông có thể khẳng định, con dao phay kia nhất định là vũ khí của Trần Bình An!
Không thể nghi ngờ!
"Xin ra mắt tiền bối!"
Long Ngạo Thiên đầu tiên là vô cùng cung kính hành lễ, sau đó mới trả lời câu hỏi của Trần Bình An: "Tiền bối không có ở đây, vãn bối không dám tự tiện vào trong."
Ý nghĩ của ông rất đơn giản: tuyệt đối không thể làm bất cứ điều gì chọc giận tiền bối!
Ông không chỉ sợ những sự tồn tại kinh khủng trong sân, mà còn sợ mình chưa được cho phép đã tự tiện xông vào sẽ khiến Trần Bình An không vui.
Dù sao ai cũng có sự riêng tư của mình.
Ông đã sống nhiều năm như vậy, đạo lý đối nhân xử thế này, ông biết rất rõ.
Trần Bình An rất bất đắc dĩ trước hành động của Long Ngạo Thiên, nhưng cũng không ngăn cản, bởi vì hắn biết ngăn cản cũng vô dụng.
"Sau này Long lão cứ đến thì cứ vào ngồi chờ là được. Vào đi, lần trước đường đột quá, lần này ta phải tiếp đãi Long lão cho thật tốt mới được."
Nói rồi, Trần Bình An mỉm cười dẫn đầu đi vào trong.
Hắn quyết định dùng chỗ trà quý nhất của mình để chiêu đãi Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên gật đầu đi theo.
Lúc này ông cũng liếc nhìn Tô Linh.
Tô Linh cũng cười gọi ông một tiếng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Lần thứ hai nhìn thấy Tô Linh, nếu lần đầu tiên bị khí thế cường đại của cô bé dọa cho một phen, thì lần này nghiêm túc nhìn lại, ông đột nhiên lại khẽ giật mình.
Đúng là một cô bé xinh như búp bê!
Ôi trời, thật muốn véo má con bé một cái!
Trái tim già cỗi của Long Ngạo Thiên như tan chảy trước vẻ đáng yêu này.
Tiến vào trong phòng, Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn quanh.
Ông nhìn thấy món Tiên khí trong góc, không khỏi nhớ lại chuyện vừa rồi.
Tiếp đó, ánh mắt của ông lướt qua bốn phía, muốn xem thử có tìm thấy con dao phay hủy thiên diệt địa kia không.
Khi đi qua cửa, ông liếc mắt qua khe cửa, nhìn vào phòng bếp.
Vừa nhìn một cái, ông đã thật sự thấy nó!
Vừa nhìn thấy con dao phay đang yên tĩnh nằm trên thớt gỗ, hơi thở của Long Ngạo Thiên liền trở nên dồn dập.
Thân thể không kìm được mà run lên.
Lúc này ông lại nhìn về phía Trần Bình An.
Tiền bối, ngài rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Ngài nói ngài là Tiên nhân, ta còn cảm thấy không phải!
Thế nhưng ta thật sự không biết trên cả Tiên nhân, còn có cảnh giới nào nữa!
Long Ngạo Thiên ngồi xuống, lúc này, ông cũng không quên mục đích chuyến đi của mình.
Ông nhanh chóng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hộp.
Chiếc hộp cực kỳ tinh xảo, làm bằng pha lê màu trắng, phía trên còn điêu khắc hoa văn hình bông tuyết.
"Tiền bối, thứ ngài muốn, ở ngay bên trong."
Trần Bình An nhìn lại, đôi mắt tỏa sáng, cẩn thận tiến lên mở hộp ra.
Lập tức, một luồng hơi lạnh phả thẳng vào mặt hắn, nháy mắt khiến hắn rùng mình một cái.
Lợi hại thật!
Nhìn thứ trong hộp, Trần Bình An không kìm được mà tán thưởng một tiếng.
Đó không phải là một khối băng, mà là một khối tinh thể óng ánh long lanh, lớn chừng bàn tay.
Trần Bình An cảm nhận được, nhiệt độ trong hộp này ít nhất cũng dưới không độ.
"Rất tuyệt, đa tạ Long lão!"
Trần Bình An vui vẻ nhìn Long Ngạo Thiên, âm thầm ghi nhớ ân tình này.
Thực ra trong lòng hắn có chút áy náy, dù sao đây cũng không phải là mua bán.
Hắn nghĩ bụng sau này có vật gì tốt, phải tặng lại Long Ngạo Thiên một ít.
Long Ngạo Thiên liên tục khoát tay lắc đầu: "Tiền bối nói đùa rồi, thứ này vãn bối không dùng đến, tiền bối đã cần, vãn bối tất nhiên phải dâng tặng."
Trần Bình An gật đầu, ghi nhớ ân tình là được.
"Long lão ngồi trước một lát, ta đi pha trà cho ngài ngay."
Nói rồi, Trần Bình An nhìn về phía Tô Linh, cười nói: "Tiểu Linh Nhi, vào phòng anh lấy chút tiền ra chỗ ông lão ban nãy mua một quả dưa hấu nhé."
Có thứ tốt này, dưa hấu ướp lạnh ăn sẽ ngon hơn nhiều.
Mắt Tô Linh sáng lên, cô bé chạy vào phòng cầm tiền rồi lon ton chạy ra ngoài.
Long Ngạo Thiên nhìn mà trái tim tan chảy.
Trần Bình An trước tiên vào phòng bếp, đặt khối Thiên Huyền Băng Tinh vào trong chiếc hộp gỗ kín mà hắn đã làm tối qua.
Đặt Thiên Huyền Băng Tinh xong, Trần Bình An bắt đầu lấy ra loại trà tốt nhất của mình để pha.
Không lâu sau, Tô Linh cũng ôm một quả dưa hấu cười tươi đi về.
Cùng lúc đó, trong khu rừng cách Khinh Duyên trấn không xa, đột nhiên xuất hiện một cái hố đen.
Một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra.
Người đó chính là chủ nhân của Tiên giới, kẻ mạnh nhất tung hoành vạn cõi, Bá Thiên Tiên Đế!
Sau khi xuất hiện, ông đầu tiên là liếc nhìn bốn phía, sau đó nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận khí tức tu vi trong phạm vi trăm dặm.
Ngay lúc Tô Linh chạy vào sân, ông đột ngột mở mắt.
"Tu vi Tiên Nguyên cảnh!"
Nhưng ngay một khắc sau, ông đột nhiên phát hiện, luồng khí tức tu vi kia nháy mắt biến mất không còn một chút nào.
Dù cho ông có cảm ứng thế nào, cũng không còn tìm thấy dấu vết.
Tuy nhiên, ông đã nhớ kỹ nơi đó.
Ông hướng về phía trước, bước ra một bước.
Một khắc sau, không gian gợn lên một trận hư ảo.
Ông xuất hiện trước cổng một sân nhà.
Nhìn khoảng sân, ông híp mắt lại.
Khí tức vừa rồi chính là ở đây biến mất.
Người kia hẳn là đã tiến vào trong sân?
Bá Thiên Tiên Đế không chút do dự, bước thẳng vào trong.
Nhưng mới bước qua ngưỡng cửa...