Chương 37: Tiên khí dùng để chẻ củi, Long Ngạo Thiên chết lặng
Ta Vô Địch Lúc Nào
Hí Liễu Tiên Sinh03-12-2025 22:09:12
Lúc Trần Bình An đi ngang qua đường phố, vẫn có rất nhiều người chào hỏi hắn. Tiếng "Trần tiên sinh" vang lên không ngớt.
Danh xưng "Trần tiên sinh" này bắt nguồn từ chuyện của năm năm trước.
Khi đó, Trần Bình An vừa mới đến trấn này định cư. Chẳng có nghề ngỗng gì trong tay, hắn đành tìm một công việc để mưu sinh. Vốn định đi làm phu khuân vác, nhưng mới được hai ngày đã chịu không nổi.
Tình cờ biết được thế giới này trọng võ khinh văn, khiến cho văn học không được coi trọng và vô cùng lạc hậu. Thế là Trần Bình An bèn dựa vào chút vốn liếng văn chương cùng những bài thơ đã thuộc lòng để mở một lớp dạy học.
Hắn mở một lớp học nhỏ, chuyên dạy chữ cho trẻ con trong trấn. Vì vậy, dù Trần Bình An chẳng mấy khi ra ngoài, trong mắt người dân, hắn vẫn là một người thầy đáng kính.
Hơn nữa, trên người hắn còn toát ra một khí chất nho nhã, rất phù hợp với danh xưng này.
Dù đây chỉ là một thị trấn hẻo lánh, người dân vẫn có chút học thức. Họ từng được nghe những bài thơ do Trần Bình An sáng tác, quả thực là tuyệt tác, có thể nói là xưa nay hiếm có.
Một vài người có học thức trong trấn khi gặp Trần Bình An đều hành lễ rất trang trọng.
Lúc này, ở cuối trấn, một thanh niên bước ra. Sau lưng cậu là một tay nải, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Phía sau, một đôi nam nữ trung niên có vẻ ngoài thuần phác đang tiễn cậu ra khỏi trấn.
Thanh niên này trạc mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo rất tuấn tú, toát lên khí chất của một thư sinh.
Quách Tử Mặc vốn định đến chào tạm biệt Trần Bình An trước khi rời Khinh Duyên trấn, bởi đối với cậu, Trần Bình An chính là người thầy đã khai sáng cho con đường văn học của mình. Vừa hay ra khỏi cửa đã gặp được thầy, mắt cậu liền ánh lên niềm vui sướng.
"Kính chào tiên sinh!" Quách Tử Mặc cúi người hành lễ theo kiểu thư sinh.
Trần Bình An rất quen thuộc với Quách Tử Mặc. Trước đây, hễ rảnh rỗi là cậu lại đến tìm hắn, đặc biệt là khi gặp phải vấn đề khó trong học thuật hay thi phú.
"Tử Mặc, cậu định đi đâu vậy?" Trần Bình An mỉm cười hỏi.
Quách Tử Mặc còn chưa kịp đáp lời, cha mẹ cậu đã vội nói: "Trần tiên sinh, nghe nói không lâu nữa Thư Sơn tiên viện sẽ đến Quang Trung thành tuyển chọn đệ tử, nên Tử Mặc muốn đến đó thử vận may."
Thư Sơn tiên viện là một trong những thế lực hàng đầu ở phàm gian này. Nhưng thế lực này lại khác với những nơi khác, nó không phải tông môn hay quốc gia, mà là một học viện chuyên lấy văn nhập đạo!
Trần Bình An mỉm cười khích lệ: "Đây là chuyện tốt, Tử Mặc phải cố gắng lên, tranh thủ trở thành tiên nhân nhé."
Quách Tử Mặc nghiêm túc gật đầu.
Trần Bình An hàn huyên với Quách Tử Mặc một hồi rồi rời đi. Trước khi đi, hắn còn tặng cậu một bài thơ tiễn biệt.
Quách Tử Mặc giờ phút này ngây ngốc đứng đó, nhìn theo bóng dáng nho nhã hiền hòa của Trần Bình An.
Trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm bài thơ mà Trần Bình An vừa đọc.
Trẻ đi, già trở lại nhà,
Giọng quê vẫn thế, tóc đà khác bao.
Trẻ con trông thấy không chào,
Hỏi rằng: "Khách ở chốn nào lại chơi?"
Lẩm nhẩm lại bài thơ, cậu chỉ cảm thấy học thức của mình như được thăng hoa.
Lòng sùng kính vô tận dâng trào, cậu nhìn theo bóng dáng xa dần của Trần Bình An, cúi người thật sâu.
"Trần tiên sinh, nếu không phải ngài cứ một mực nói mình chỉ là phàm nhân, con thật sự đã nghĩ ngài chính là trích tiên hạ phàm!"
Quách Tử Mặc lẩm bẩm.
Sau đó, cậu lên đường, từ biệt cha mẹ đang ngấn lệ. Hướng về phương xa, ánh mắt cậu kiên định, miệng nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe.
"Cha mẹ, hài nhi nhất định sẽ có tiền đồ, sau này sẽ để hai người được sống một cuộc sống tốt hơn..."
Đây có lẽ là ước mơ và khát vọng của mỗi đứa con xa nhà. Dù cho không phải ai cũng thực hiện được, nhưng vẫn có rất nhiều người đang kiên trì theo đuổi.
Trần Bình An đi vào trong rừng để tìm những cây đã khô héo.
Gỗ tươi còn phải phơi, củi trong nhà đã hết, nên hắn phải chặt một ít củi khô về dùng.
Tìm một hồi, Trần Bình An đi vào giữa rừng.
Hắn tìm thấy một gốc cây khô, cầm thanh trường kiếm màu vàng sắc bén, chém tới tấp vào thân cây.
Một nhát, hai nhát...
Tiên khí lúc này chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Từ lúc sinh ra linh trí đến nay, nó chưa từng phải chịu sự tủi nhục nào như thế này.
Nhưng vì cơ hội trở thành Thần khí, nó chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.
Cũng may, không có ai nhìn thấy.
Nếu có người nhìn thấy, e rằng nó chỉ muốn đâm đầu vào gốc cây để kết thúc sinh mệnh đầy tủi nhục này.
Trần Bình An ban đầu còn chưa quen tay, nhưng chém một hồi thì cảm thấy thuận hơn rất nhiều.
Phải công nhận rằng, thanh kiếm này sắc bén vô cùng.
Còn nhanh hơn cả búa, chỉ một loáng, hắn đã chặt đổ cả một thân cây.
"Vũ khí của người tu luyện, quả nhiên lợi hại."
Trần Bình An thầm nghĩ.
Hắn thầm nghĩ, thanh kiếm này không bán được Linh thạch cũng chẳng phải chuyện xấu, sau này dùng để chẻ củi cũng rất tốt.
Ngay lúc Trần Bình An đang hăng hái chẻ củi, cách đó không xa, một lão giả tóc đỏ đang đi về phía hắn.
Lão giả đó chính là Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên lúc này như một phàm nhân, chậm rãi bước đi, nhìn cảnh vật bốn phía, tìm lại nơi ở cũ của mình.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, căn nhà cũ của ông chắc chắn không còn nữa.
Dù vậy, ông vẫn hy vọng có thể tìm thấy một chút dấu tích còn sót lại, chứng minh rằng mình đã từng sống ở nơi này.
Đi một hồi, cuối cùng ông cũng nhìn thấy một nửa bức tường đá vẫn còn đó.
Đây chính là bức tường đá trong sân nhà ông ngày xưa! Do chính tay phụ thân ông xây nên, mà ông lúc ấy, chính là người phụ giúp bên cạnh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông nhắm mắt lại.
Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Khóe miệng ông không kìm được mà nhếch lên.
Phụ mẫu đã qua đời rất nhiều năm.
Ông cũng đã già.
Nhưng khi trở về đây, ông vẫn cảm thấy mình như một đứa trẻ.
Những năm tháng ấy, thật đẹp...
"Hửm?" Vừa mới mỉm cười, đột nhiên, ông phát hiện nội tâm mình dường như vừa nắm bắt được điều gì đó.
"Đây là... đạo tâm của ta đã được nâng cao?"
Ông lúc này có một cảm giác, bình cảnh ngăn cản mình tiến thêm một bước nữa đã biến mất!
Chỉ cần nghiêm túc tu luyện thêm một thời gian, tu vi của ông sẽ có thể tiến thêm một bước!
Giờ khắc này, cuối cùng ông cũng có lĩnh ngộ.
"Tu tâm thì ra lại quan trọng đến vậy! Trước đây ta cứ cho rằng khổ luyện mới là con đường đúng đắn, không ngờ rằng mình đã sai bấy lâu nay."
Ông ngồi xuống một tảng đá, lắc đầu cười khổ cảm khái.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, một nén nhang sau, ông mới đứng dậy.
"Ta đã không còn thuộc về nơi này. Phụ mẫu, hài nhi đi đây."
Long Ngạo Thiên thở ra một hơi, quyết định đi về phía thị trấn xem một chút.
Nhưng ông đi không được bao lâu, bước chân lại đột ngột dừng lại.
Giờ khắc này, mắt ông càng lúc càng mở lớn, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
"Cái này! Ta hoa mắt sao?!"
Long Ngạo Thiên cả người hóa thành tượng đất.
Ông trừng mắt, nghiêm túc nhìn lại về phía trước lần nữa.
Nhưng đập vào mắt vẫn là một nam tử ôn hòa như ngọc đang chẻ củi.
Ông kinh hãi không phải vì người này, mà là vì thanh kiếm trong tay người đó!
Thanh kiếm kia, chẳng phải chính là món Tiên khí vừa rồi chỉ cần tỏa ra khí thế đã khiến trời đất biến sắc hay sao!
Hắn... Hắn vậy mà lại đang cầm Tiên khí để chẻ củi?!
Chuyện này