Trần Bình An chỉ biết cười khổ, cũng lười sửa cho họ làm gì.
Hắn cảm thấy, với những người có vấn đề về đầu óc thế này, càng sửa thì họ lại càng hồ đồ.
Thôi kệ, họ muốn gọi là tiền bối thì cứ để họ gọi vậy.
Nhưng dù cho đầu óc đối phương có vấn đề, Trần Bình An vẫn đối xử với Mộ Dung Cung rất lịch sự.
Dù sao người ta cũng là lão tổ của cả một tông môn!
Nhân vật tầm cỡ này, có thể nghiền chết hắn dễ như trở bàn tay!
"Tiền bối, ngài không sao chứ?" Vừa đỡ Mộ Dung Cung dậy, Trần Bình An vừa cười khổ hỏi.
Hắn cũng không hiểu tại sao Mộ Dung Cung lại quỳ ở đây.
Cũng từng nghĩ hay là do bị vấp phải ngưỡng cửa, vừa hay lúc hắn về thì bắt gặp cảnh này.
Mộ Dung Cung nghe Trần Bình An gọi mình là tiền bối, lập tức nhớ lại lời con trai vừa nói.
Vị tiền bối này đang xem mình như một phàm nhân!
"Tiền bối khách sáo quá, ngài cứ gọi ta là tiểu Cung, hoặc lão Cung cũng được, tuyệt đối đừng gọi ta là tiền bối nữa, vãn bối thật không dám nhận đâu ạ."
Mộ Dung Cung nghe Trần Bình An gọi mình là tiền bối mà sợ mất mật.
Nhân vật cỡ này mà gọi mình là tiền bối, chẳng phải là đang muốn lấy mạng ông sớm hơn sao.
Hơn nữa, một nhân vật như vậy, không sống mấy vạn năm thì cũng lạ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông nhìn Trần Bình An càng thêm sùng kính.
Ông chưa từng thấy Tiên nhân, nhưng giờ phút này, ông có thể khẳng định, Trần Bình An chính là Tiên nhân.
Cái phong thái này, chậc chậc, Đạo tắc vận lý bao trùm cả thị trấn, cử chỉ hào phóng tao nhã, khí chất siêu phàm thoát tục.
Nói không phải Tiên nhân hạ phàm cũng không ai tin!
Khóe miệng Trần Bình An giật một cái.
Tiểu Cung?
Vị đại lão này, ngài đang tấu hài đấy à, ta mà gọi ngài như vậy, chắc tổn thọ mất!
Còn gọi là "lão Cung"... lỡ người khác nghe nhầm thành "lão công" thì lại tưởng ta có sở thích gì đặc biệt!
Trần Bình An nói: "Vậy sau này ta gọi ngài là Cung lão nhé."
Mộ Dung Cung gật đầu như gà mổ thóc.
Xưng hô này ông thích.
"Đã đến rồi thì mọi người vào trong ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà là được, ta rất dễ tính."
Trần Bình An thấy lần này Mộ Dung Cung cũng đến, dù sao đối phương cũng là một đại lão, tạo chút quan hệ vẫn tốt hơn, nên mới khách sáo một câu.
Mộ Dung Cung nghe những lời này, trước tiên liếc nhìn bốn phía.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn khiến ông lòng còn sợ hãi.
Nhưng giờ phút này cảm nhận được xung quanh tĩnh lặng như mặt hồ, chắc hẳn là do Trần Bình An đã trở về, nên những món đồ cường đại kia không còn lỗ mãng nữa.
Nghĩ đến đây, ông yên tâm hơn nhiều, đi theo Trần Bình An vào trong.
Ba người Mộ Dung Vân Hải nghe Trần Bình An nói vậy, vội vàng đi theo.
(Uống trà!)
(Tốt nhất là có thể được tiền bối mời thêm mấy ấm nữa!)
Trần Bình An liếc thấy vẻ mặt của ba người Mộ Dung Vân Hải, khóe miệng giật giật, nói: "Khụ khụ, lần này chúng ta không uống trà nữa nhé, vừa hay đến giờ cơm rồi, mọi người ở lại dùng một bữa, thấy thế nào?"
Trần Bình An không thể pha trà cho ba con ma đói này nữa, nước sắp bị họ uống cạn rồi.
Mộ Dung Cung chỉ muốn kết giao với Trần Bình An, quả quyết gật đầu.
"Vậy thì tốt, cứ quyết định vậy đi." Trần Bình An mỉm cười, bắt đầu cầm đồ ăn vừa mua đi vào bếp, đồng thời bảo họ ngồi chờ.
Hắn đã nấu cơm xong trước khi ra ngoài, bây giờ chỉ cần xào mấy món nữa là được.
Mà ba người Mộ Dung Vân Hải thấy Mộ Dung Cung gật đầu, khiến họ bỏ lỡ cơ hội nâng cao linh căn, cả ba liền đồng loạt lườm Mộ Dung Cung tóe lửa, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ông.
Mộ Dung Cung ngơ ngác, nhíu mày hỏi: "Các ngươi sao thế?"
Ba người Mộ Dung Vân Hải nghiến răng nghiến lợi, không nói gì, chỉ hừ một tiếng.
Ba người Mộ Dung Vân Hải quen đường quen lối ngồi xuống, lưng thẳng tắp, tư thế cực kỳ nghiêm chỉnh.
Mộ Dung Cung nhìn tư thế ngồi đoan chính của ba người, mặt vẫn còn đen sì, cuối cùng cũng biết tại sao họ lại như vậy.
"Ta biết các ngươi có ý gì, số Linh thạch đó về ta sẽ đưa cho các ngươi. Lần này là ta đoán sai, thật không ngờ, trong địa bàn của Kháo Sơn tông chúng ta, lại thật sự có một vị tiền bối như vậy ẩn cư!"
Nói đoạn, trên mặt ông dâng lên vẻ khát khao mãnh liệt.
Phượng hoàng còn phải hóa thành gà trống canh giữ trong sân, đây là nhân vật thần tiên cỡ nào chứ?
Cái đùi này phải ôm cho thật chặt.
Chỉ cần được tiền bối chỉ điểm một chút, việc đột phá quả thực dễ như trở bàn tay!
Ba người Mộ Dung Vân Hải nghe Mộ Dung Cung nói vậy, rất muốn mắng ông.
Chúng tôi thèm vào mấy viên Linh thạch đó à!
Chúng tôi chỉ muốn uống trà!
Cả ba đồng thời nhìn về phía ấm trà trên bàn, không nhịn được nuốt nước bọt.
Mà Mộ Dung Cung lúc này cũng nhìn theo ánh mắt của họ, dán chặt vào ấm trà.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn rõ, hơi thở của ông liền ngưng trệ.
Trời ạ!
Cái này... Đây là bảo bối gì vậy!
Ông phát hiện ánh mắt mình càng tập trung vào món đồ này, lại càng cảm nhận được luồng khí tức cường đại tỏa ra từ trong ấm trà.
Ông nuốt nước bọt, định đưa tay cầm lên nghiên cứu một chút.
Nhưng đúng lúc này, một luồng áp lực mạnh mẽ đột nhiên đè lên người ông.
Cả người ông ngồi không vững, ngã khỏi ghế.
Sau đó... lại quỳ trên mặt đất!
"Ơ..."
Nhìn cảnh này, ba người Mộ Dung Vân Hải đều sững sờ.
Bọn họ còn chẳng buồn chửi Mộ Dung Cung nữa.
Ngài vừa định chạm vào món bảo bối này sao??
Mộ Dung Cung ngây ngốc quỳ đó, phát hiện áp lực đè trên người mình vẫn còn đang tăng lên.
Chỉ một lát, đầu ông đã đầm đìa mồ hôi, lưng áo ướt sũng một mảng.
May mà, chỉ một lát sau, trong bếp đột nhiên vang lên một tiếng ho khan.
Thoáng chốc, áp lực đè nặng trên người Mộ Dung Cung bỗng nhiên biến mất.
Mộ Dung Cung phát hiện mình có thể cử động, liền thở hổn hển, mặt đầy vẻ sợ hãi.
Ba người Mộ Dung Vân Hải nhìn bộ dạng của Mộ Dung Cung, nhớ lại chuyện của mình cách đây không lâu, sắc mặt trở nên cổ quái.
Mộ Dung Vân Hải nhỏ giọng nói: "Cha, con thật khâm phục dũng khí chạm vào những bảo bối này của cha. Con lén nói cho cha biết, từ lúc vào nhà này, hai chúng con không dám đi lại lung tung. Cha xem đi, cả căn nhà đều là những sự tồn tại cường đại thế này, chỉ cần có hành động bất kính một chút, chúng ta chẳng phải sẽ biến thành thịt nát sao!"
Mộ Dung Cung nghe vậy, quét mắt một vòng quanh nhà.
Không nhìn kỹ thì thôi, vừa nhìn kỹ, ông liền cứng họng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không nói nên lời.
Ông đã hiểu tại sao ba người này lại ngồi nghiêm chỉnh như vậy!
Hóa ra đã biết chuyện này rồi!
Ông uất ức nhìn ba người Mộ Dung Vân Hải, trách họ không nói cho ông biết trước, nếu không ông cũng đâu đến nỗi mất mặt thế này!
Mà tiếng ho vừa rồi của tiền bối khiến áp lực biến mất, chứng tỏ tiền bối đã thấy hết mọi chuyện ở đây.
Mặt mũi này coi như vứt đi rồi!
Lúc này, Trần Bình An trong bếp đang bịt mũi tiếp tục xào rau.
Món đầu tiên hắn làm là ớt xanh xào thịt, vị cay nồng xộc thẳng vào mũi khiến hắn sặc sụa.
Mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, cái nồi và cái xẻng lúc này đang phát ra ánh sáng mờ ảo...
Giờ phút này, khi thức ăn được nấu chín, mùi hương bắt đầu lan tỏa ra bốn phía.
Trong phòng, bốn người Mộ Dung Vân Hải đột nhiên khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi hương cực kỳ dễ chịu.
"Đây là món gì vậy? Thơm quá!" Mộ Dung Vân Hải hai mắt sáng lên nói.
Mộ Dung Tuyết vừa từ Ích Cốc kỳ đột phá đến Kết Đan, lúc này ngửi thấy mùi hương, bụng bắt đầu kêu ùng ục.
Trương Thanh Nhàn ngửi mùi hương, đột nhiên, mắt ông trợn trừng.
"Ta... ta đột phá rồi?!"
Tiếng nói vừa vang lên, ba người đang mải mê hít hà mùi hương bỗng quay phắt lại, dán chặt mắt vào ông.
Ngươi nói cái gì?!
Đột phá?!
Chỉ ngửi mùi hương thôi á?