Chương 49

Trò Chơi Cầu Sinh: Thiên Kim Thật Từng Lăn Lộn Trong Tu Tiên Giới

Thanh Cửu Bất Độ 19-07-2025 00:41:02

Ăn uống no nê, còn dư lại một con gà nướng, Mặc Kinh Vũ cất vào kho trữ vật để mai ăn trưa. Lo liệu xong xuôi thì trời cũng sẩm tối. Bên kia suối, trong rừng đột nhiên xuất hiện mấy đôi mắt xanh lè – là sói hoang. Động vật thường nhạy cảm, cảm nhận được lực tinh thần mạnh mẽ mà Mặc Kinh Vũ tỏa ra nên không dám lại gần, chỉ lặng lẽ quan sát mẹ con ba người từ trong bóng tối. "Mẹ ơi, kia là sói hả?" Mặc Tử U và Mặc Tử Tây rõ ràng cũng nhìn thấy mấy cặp mắt sáng xanh ấy. Mặc Kinh Vũ bật đèn pin, xoa đầu hai bé rồi nói: "Ừ, là sói hoang, nhưng đừng sợ, chúng không dám qua đây đâu." Hai nhóc lúc này mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ sói ẩn nấp. Thấy vậy, Mặc Kinh Vũ quyết định không ở ngoài lâu. Cô thu lều, nồi niêu bàn ghế vào Phòng Thời Không, lấp đống lửa bằng đất, rồi cầm đèn pin dẫn hai bé về phòng. Hai nhóc đã bình tĩnh lại, cô bèn ngồi cùng xem hoạt hình một lúc rồi mới đi rửa mặt, lên giường ngủ. Hoàng Thành, tầng năm khu nội trú của Bệnh viện Quân khu Số Một. Trước kia nơi này còn vang lên tiếng trò chuyện của các y tá, giờ lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ở đầu hành lang và ngoài phòng bệnh đặc biệt đều có hai vệ binh đứng gác, phòng người ngoài xông vào. Trong phòng bệnh, Lan Hàn Kính ngồi tựa vào đầu giường nghỉ ngơi nhắm mắt. Dù đã nhắm mắt, vẻ ngoài tuấn tú như thần giáng trần của hắn vẫn dễ dàng khiến lòng người rung động. Nhưng khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ nơi hắn lại khiến người khác không dám đến gần. "Cốc cốc cốc!" Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Lan Hàn Kính mở mắt, lộ ra đôi mắt phượng xanh thẫm, sâu hút và mê người. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, mím môi nhẹ giọng: "Vào đi." Giọng trầm thấp, lạnh lùng, mang theo áp lực tự nhiên. Cửa phòng mở ra, một vệ binh cầm theo tập tài liệu bước vào, phía sau còn có một nam một nữ trẻ tuổi đi cùng. Ánh mắt vô cảm của Lan Hàn Kính lướt qua vệ binh, khi dừng lại ở đôi nam nữ kia liền lạnh đi vài phần. Nhưng khi trông thấy đứa trẻ trong vòng tay của người đàn ông, ánh nhìn ấy dường như cũng dịu lại đôi chút. Hắn thu lại ánh mắt, nhận lấy tập tài liệu từ tay vệ binh, đặt lên tủ đầu giường rồi mới nhìn người đàn ông kia hỏi: "Có chuyện gì?" Cố Sâm nghẹn một nhịp trong lòng, vốn định đùa giỡn vài câu, nhưng khi thấy khí thế ngày càng uy nghiêm của bạn cũ, giọng hắn ta bất giác nghiêm túc hơn: "Nghe nói cậu bị thương khá nặng, nhìn cậu giờ tinh thần vẫn ổn như vậy thì tôi với Nhạc Khang cũng yên tâm rồi." Vì là đến thăm bệnh nên Lan Hàn Kính cũng không tiện đuổi người. Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe Cố Sâm nói chuyện. Bên cạnh, Tống Nhạc Khang mặc một chiếc sườn xám màu kem thanh nhã, từ lúc bước vào đã luôn dõi mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh, trong lòng vừa đắng chát vừa xao động. Khí chất trên người anh Hàn Kính giờ đây còn khó tiếp cận hơn trước, dung mạo cũng thêm phần hoàn mỹ không tì vết. Tống Nhạc Khang thầm thở dài trong lòng — năm năm không gặp, cô ta phải thừa nhận, người đàn ông trên giường kia giờ càng thêm mê hoặc lòng người. Cô ta giữ nét mặt dịu dàng đúng mực, ánh mắt ấm áp nhìn người đó, nhưng những lời hai người đàn ông trò chuyện cô ta không còn nghe lọt tai. Trong đầu chỉ toàn là ký ức về cái đêm năm năm trước. Đó là lần cô ta đến gần hắn nhất. Cô ta đã tốn công bỏ thuốc cả hai, cứ nghĩ rằng hắn sẽ không kìm chế được mà chiếm lấy cô ta. Thế nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng tác dụng của thuốc, đẩy cô ta về phía Cố Sâm. Loại thuốc đó là từ Vụ Sơn đưa tới, không có thuốc giải, nếu không giao hợp sẽ chết vì độc phát. Không cần đoán cũng biết đêm đó anh Hàn Kính nhất định đã tìm người khác làm thuốc giải. Tống Nhạc Khang không cam lòng. Nếu đã dùng người khác giải độc, vậy tại sao không thể là cô ta?