Chương 39

Trò Chơi Cầu Sinh: Thiên Kim Thật Từng Lăn Lộn Trong Tu Tiên Giới

Thanh Cửu Bất Độ 19-07-2025 00:41:02

Năm tiếng đồng hồ trôi qua từng chút một, chỉ còn lại bước cuối cùng. Mặc Kinh Vũ dồn toàn bộ sự chú ý, từng chút một ngưng tụ dịch thuốc trong nồi thành đan. Ngay lúc viên đan hình thành, chỉ nghe "đoàng" một tiếng vang lớn – nồi áp suất lại bị chấn động bắn ra. Nhưng lần này cô đã chuẩn bị trước, dùng lực tinh thần giữ chặt nồi. Mùi thuốc lập tức lan tỏa khắp nơi. Khi cô mở nắp ra, quả nhiên nhìn thấy cặn thuốc, và ở giữa là ba viên Hồi Xuân Đan cấp thấp màu nâu hình dạng không đều. Tuy chỉ được ba viên, nhưng cô vẫn rất hài lòng. Hồi Xuân Đan cấp thấp có thể cứu sống người thường trong tình trạng trọng thương hấp hối, tuy với tu sĩ linh tu thì chỉ có tác dụng chữa thương nhẹ, nhưng với Mặc Kinh Vũ bây giờ, vậy là quá đủ. Cô nhặt ba viên đan ra khỏi cặn thuốc, cẩn thận cất vào hộp bách bảo. [Đinh đông! Thu thập thành công ba viên Hồi Xuân Đan cấp thấp, +15 điểm x 3, điểm hiện tại: 645] Mặc Tử U và Mặc Tử Tây nghe thấy tiếng nổ quen thuộc liền tỉnh dậy. Sau khi uống đan mẹ cho, cả hai đã có một giấc trưa ngon lành, tỉnh dậy không hề thấy choáng váng hay mệt mỏi, ngược lại tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ nhõm. Mặc Kinh Vũ nhìn đồng hồ, đúng năm giờ chiều. Cô thu dọn xong liền đưa hai nhóc ra khỏi nhà. Giờ nhiệt độ ngoài trời khoảng 34 độ C, dân trong Miêu trại ra ngoài nhiều hơn. Trên đường cô bế theo hai đứa nhỏ gặp không ít người, có cả những gương mặt trước đây chẳng thèm để ý cô, giờ lại chủ động chào hỏi: "Đi đâu đó!" Mặc Kinh Vũ không phải kiểu người chủ động, nhưng người ta lịch sự với cô thì cô cũng lịch sự đáp lại. Chắc là chuyện ở nhà máy nước hôm qua đã lan tới Miêu trại. Nhà Miêu Xuân Yến yên ắng như vậy, có lẽ vẫn còn nằm viện. Đúng như cô đoán. Miêu Xuân Yến thật sự đã nhập viện. Chỉ cần tỉnh là đầu lại đau như muốn nổ tung, càng đau lại càng oán hận Mặc Kinh Vũ, càng muốn tìm cách hành hạ cô, nhưng càng nghĩ thì đầu lại càng đau hơn. Cứ thế rơi vào vòng luẩn quẩn, chỉ khi uống thuốc ngủ mới có thể tạm thời thoát khỏi đau đớn. Vưu Kim, Vưu Kỳ và Vưu Thanh đã đưa Miêu Xuân Yến đi kiểm tra toàn diện nhưng không phát hiện ra gì. Tuy nhiên, cơn đau đầu của bà ta thì là thật. Vì không tìm được nguyên nhân, Miêu Xuân Yến một mực khẳng định là do Mặc Kinh Vũ hại mình. Nhưng trước khi vào viện, Vu lão đã kiểm tra qua, xác định không có trúng cổ cũng chẳng bị đầu độc, nên ba người đàn ông nhà họ Vưu chẳng coi lời buộc tội của Miêu Xuân Yến ra gì. Chỉ cho rằng bà ta vì căm ghét Mặc Kinh Vũ mà suy diễn lung tung. Bản thân họ cũng không tin cô có bản lĩnh đó. Giờ cả ba đang tính dẫn Miêu Xuân Yến đến Hoàng Thành khám bệnh, chỉ tiếc là bà ta nhất quyết không chịu nhờ Tống Nhạc Khang, sợ người nhà họ Tống sẽ sinh nghi về con gái ruột của mình. Ai mà ngờ được một người ác độc như Miêu Xuân Yến cũng có lúc thật lòng với ai đó. Mặc Kinh Vũ lái chiếc xe van xuống núi, mất hơn hai mươi phút mới đến nơi. Người quản lý tạm thời thấy chủ thuê cuối cùng cũng tới, lập tức ra mở cửa kho. Cô chỉ đảo mắt một vòng là bước ra ký nhận. Chưa đến một phút đã xong, làm quản lý còn ngơ ngác – cứ tưởng cô phải kiểm hàng ít nhất nửa tiếng. Lần đầu tiên anh ta được tan ca sớm. Trước khi rời đi, còn lưu luyến nhìn cô mấy lần, không nỡ rời khỏi khuôn mặt tiên nữ tuyệt sắc này. Tiễn quản lý đi rồi, Mặc Kinh Vũ khóa cửa kho từ bên ngoài, rồi dắt hai nhóc vào kho bằng cửa nhỏ. Mặc Kinh Vũ lập tức mở gói bốn chiếc giá sách lớn và tủ đựng đồ đặt cạnh cửa sổ mà cô đã đặt mua, thu hết vào tầng hai của phòng khách trong Phòng Thời Không, đặt sát tường. Sau đó lần lượt là ghế sofa, bàn trà thấp và thảm lót sàn. Tiếp theo là hơn một nghìn cuốn sách. May mà lực tinh thần của cô đủ mạnh, chỉ cần một ý niệm, toàn bộ sách từ cấp mẫu giáo đến cấp ba, bao gồm cả sách giáo khoa lẫn sách tham khảo, từ dễ đến khó, từ thấp đến cao, lần lượt được sắp xếp gọn gàng lên giá.