Trò Chơi Cầu Sinh: Thiên Kim Thật Từng Lăn Lộn Trong Tu Tiên Giới
Thanh Cửu Bất Độ19-07-2025 00:41:02
Bánh rất nhanh đã chín, cô dọn thêm một chiếc bàn thấp khác, bày bánh ra, pha nước chấm rồi gọi hai đứa nhỏ ra ăn trưa.
Mặc Tử U và Mặc Tử Tây mỗi đứa uống một bình sữa, chỉ ăn được mười lăm chiếc bánh, phần còn lại đều bị Mặc Kinh Vũ xử lý hết.
Ăn trưa xong, Mặc Kinh Vũ dẫn hai đứa nhỏ xem lại sách ngữ văn mà chúng vừa học. Cô nhìn thấy Tử U còn ghi chú lên sách, chữ viết tuy xấu nhưng nét nào cũng ngay ngắn cẩn thận, ghi lại toàn là những từ chưa hiểu.
Mặc Kinh Vũ im lặng. So với cô tưởng, trình độ văn hóa của Tử U chỉ dừng lại ở mức nhận mặt chữ là chính.
Khóe mắt cô khẽ liếc thấy hàng mi của Tử U run run, có vẻ đang hồi hộp.
Không hiểu sao tim cô bỗng chùng xuống, đưa tay ôm lấy cả hai bảo bối vào lòng, đặt sách trở lại trang đầu, bắt đầu giảng giải từng từ ngữ và câu văn mà Tử U đánh dấu.
Lúc giảng dạy, cô mới phát hiện trí nhớ của Tử U rất tốt, đầu óc nhanh nhạy, chỉ cần cô dạy một lần là có thể ghi nhớ và ứng dụng ngay. Còn Tử Tây vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt lại linh hoạt hơn hẳn.
Đến tận hai giờ chiều buổi dạy học tạm thời mới kết thúc.
Mặc Kinh Vũ đứng dậy, lấy từ giá sách ra vở luyện chữ, vở ô ly và bút chì phát cho cả hai, dịu dàng nói:
"Hôm nay nhận biết chữ nào thì tập viết chữ đó trước, những cái khác từ từ học sau."
Ánh mắt Mặc Tử U lập tức thả lỏng, kéo tay em trai bắt đầu luyện viết, hào hứng lạ thường.
Mặc Kinh Vũ không làm phiền hai đứa, pha lại sữa cho chúng rồi rời khỏi Phòng Thời Không.
Nhiệt độ trong rừng lúc này là khoảng 43–44 độ, rõ ràng thấp hơn trong nội thành.
Cô khoác thêm một lớp màng bảo vệ tinh thần để cách ly nhiệt độ, cầm theo xẻng gấp quân dụng, dứt khoát tiến vào khu vực sâu trong núi.
Hiện tại, lực tinh thần của cô có thể bao phủ bán kính mười dặm, trong phạm vi đó hễ có thảo dược đều có thể nhận biết, vì thế việc tìm thuốc với cô không khó.
Huống hồ cô đã nắm rõ đặc tính sinh trưởng của năm loại thảo dược còn lại, nên đường đi tương đối rõ ràng.
Tử Kim Quả ưa nắng, thường mọc ở nơi có ánh sáng dồi dào.
Cỏ Trường Sinh ưa nơi cân bằng âm dương, tức có ánh sáng mặt trời và trăng tương đương.
Thạch Trung Tiên thích nơi cao lạnh, ẩm ướt, thường mọc trên đỉnh núi tuyết cao.
Cỏ Liệt Hỏa thì đặc biệt, chỉ mọc trong lòng núi lửa. Theo cô biết, dãy núi Vân Vụ chỉ có một ngọn núi lửa nghìn năm chưa phun trào, đành đến đó thử vận may, nếu không được thì sẽ đến Hỏa Diễm Sơn.
Mộc Long Tiên Quả ưa môi trường ẩm ướt, cây cỏ rậm rạp, thường mọc ở các đầm lầy đa dạng sinh học.
Suốt đường băng rừng lội suối, cô phát hiện không ít dược liệu nhưng không dừng lại, tránh lãng phí thời gian hái thuốc. Cuối cùng sau ba giờ tìm kiếm, cô phát hiện hai gốc Tử Kim Quả trên đỉnh một vách đá phía bắc.
Vách đá ấy hiểm trở dựng đứng, bốn phía không có sườn núi để leo, chỉ có vách đá thẳng đứng như cột đá khổng lồ cao trăm mét trồi lên khỏi mặt đất.
Nhờ lực tinh thần bao phủ, mọi chi tiết trên vách đá đều hiện rõ trong đầu cô. Cô lấy bộ dụng cụ leo núi ra, chọn tuyến đường dễ leo nhất, tay không bắt đầu trèo lên.
Cô cố định khóa an toàn và dây thừng ở điểm thích hợp rồi tiếp tục leo lên không ngừng nghỉ.
Có lực tinh thần định vị chính xác, Mặc Kinh Vũ mất đúng một tiếng để leo lên đỉnh vách đá cao trăm mét.
Trên đỉnh là một khoảng đất bằng rộng hơn trăm mét vuông. Hai cây Tử Kim Quả dạng cây bụi, mọc cứng cáp từ khe đá, tràn đầy sức sống.
Việc leo vách đá tiêu hao thể lực nghiêm trọng, dù có lực tinh thần hỗ trợ, với thể chất hiện tại, cô cũng phải thở dốc nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi phục.
Mỗi cây Tử Kim Quả kết được ba quả, to như quả mận tím, đúng độ chín, cô hái hết cẩn thận cất vào kho.
Cô đứng dậy, khoảnh khắc đó ánh hoàng hôn phủ xuống như một tấm lụa vàng rực rỡ ôm trọn lấy cô. Gió chiều thổi bay vài sợi tóc mai, gương mặt vốn đã thoát tục nay lại phủ thêm ánh sáng vàng như một vị tiên nữ rực rỡ phát quang giữa trần gian.
Tựa như giây tiếp theo cô sẽ cưỡi gió bay đi.