Hiền Phi cuống quýt tay chân tiễn đi, Khang Phi lúc này liền ngã quỵ, bộ dạng như bị đuổi đi. Nàng vội vã xoay người lại, hướng về phía sau các phi tần mà nói:
"Bổn cung còn muốn đến Nghi Xuân Cung xem xét tình trạng của Khang Phi muội muội, vậy nên không thể cùng các muội hàn huyên lâu hơn được. Chờ đến ngày ngắm hoa yến, bổn cung sẽ cùng các vị muội muội thân cận đôi chút."
Nàng lại tiếp lời:
"Trong cung nếu các muội có thứ gì thiếu thốn, cứ đến Dao Hoa Cung mà nói một tiếng. Chúng ta đều là phi tần của Hoàng thượng, hà tất phải khách khí?"
Chúng phi tần vui vẻ đáp lời:
"Hiền Phi nương nương khách khí rồi."
Trước khi rời đi, Hiền Phi khéo léo giao hảo với các phi tần, được lòng phần lớn, đặc biệt là những người không được sủng ái.
Hiền Phi ngẩng đầu nhìn trời, thấy thái dương đã lên cao, nàng khẽ mỉm cười mà rằng:
"Hôm nay trời lại càng thêm oi bức, các muội muội cũng nên sớm hồi cung đi thôi. Bổn cung xin cáo lui trước."
"Chúng thần thiếp cung tiễn Hiền Phi nương nương, Mạnh Thục Nghi nương nương."
Chúng phi tần đồng loạt hành lễ.
Hiền Phi cùng Mạnh Thục Nghi ngồi vào kiệu, vội vã rời đi, mang theo cung nhân hồi cung.
Khi hai vị nương nương vừa đi khuất, chỉ còn lại đám phi tần nhỏ giọng thì thầm bàn luận.
"Ta thấy đó, thân thể Khang Phi nương nương vốn đã yếu nhược, hẳn là vì phải hành lễ với Hoàng hậu nương nương quá lâu nên mới ngã quỵ." Một phi tần nhỏ giọng nói.
Một người khác cũng ghé vào tiếp lời:
"Ta cũng thấy vậy! Ngươi nhìn đi, ngay cả chúng ta thân thể khỏe mạnh mà còn suýt không chịu nổi, huống chi là Khang Phi nương nương?"
Rõ ràng trong lời nói mang theo bất mãn với cách làm của Hạ Hoàng hậu tại Phượng Nghi Cung.
"Còn không phải vì Hiền Phi nương nương cùng Khang Phi nương nương đang chưởng quản cung vụ, Hoàng hậu nương nương thấy chướng mắt nên mới cố ý làm khó ư?"
"Chắc chắn là như thế! Khổ nhất vẫn là những phi tần bậc thấp như chúng ta. Ta đây chân còn đang đau đây!"
"Ai mà chẳng vậy! Chẳng phải cẳng chân ta cũng đau sao?"
Những lời oán giận một khi đã khơi mào thì chẳng thể ngừng lại, các phi tần bắt đầu rì rầm to nhỏ, thì thầm với người thân cận bên mình, nói ra những suy đoán cùng bất mãn trong lòng.
Lệ Dung Hoa hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn mọi người:
"Thật ngu xuẩn! Cũng không nhìn xem đây là nơi nào mà dám nói những lời như vậy."
Dứt lời, nàng xoay người, mang theo cung nhân rời đi với dáng vẻ kiêu kỳ.
Chúng phi tần nghe vậy lập tức im bặt, có chút xấu hổ nhận ra nơi này vẫn còn là trước cửa cung Phượng Nghi!
Họ vội vàng liếc trái liếc phải, thầm kiểm tra xem có cung nhân của Phượng Nghi Cung ở đây hay không. Đến khi xác nhận xung quanh không có ai, lúc đó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi Lệ Dung Hoa rời đi, Tần Phương Nghi liền cười nhẹ, lên tiếng hòa giải:
"Các muội muội chớ nên để tâm, Lệ Dung Hoa chính là có tính tình như thế, các muội cũng sớm hồi cung thôi."
Lời nói tưởng như giúp Lệ Dung Hoa giảng hòa, nhưng nếu suy xét kỹ, lại chẳng khác nào nói nàng ta kiêu căng, làm người quá cao ngạo.
Nhưng lúc này, nào còn ai để ý đến chuyện đó?
Trước khi rời đi, Tần Phương Nghi bất chợt liếc nhìn Tiêu Uyển Từ một cái đầy thâm ý, khiến nàng giật mình, trong lòng thoáng căng thẳng, lo sợ Tần Phương Nghi sẽ làm khó dễ mình.
Thật ra đến tận bây giờ, Tiêu Uyển Từ vẫn không hiểu vì sao Tần Phương Nghi luôn xem nàng không vừa mắt. Như lần trước trong Ngự Hoa Viên, rõ ràng là Tần Phương Nghi cố ý làm khó nàng, chẳng lẽ là vì nàng cản trở sự sủng ái của Tần Phương Nghi sao?
Khi Tần Phương Nghi đi rồi, đám phi tần bậc thấp cũng vội vàng mang theo cung nhân, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nơi thị phi, đi sớm thì tốt hơn!
Tiêu Uyển Từ cũng định cùng Thu Quả hồi cung, chẳng ngờ lại đi cùng hướng với Thường Quý Nhân.
"Hi Quý Nhân, cùng nhau về đi?" Thường Quý Nhân cười, chủ động lên tiếng.
Tiêu Uyển Từ vốn có ấn tượng không tệ với nàng, liền vui vẻ đáp:
"Được cùng Thường tỷ tỷ kết bạn trở về, muội muội cầu còn không được! Trước kia ở Từ Thọ Cung, muội đã muốn thân cận với tỷ tỷ rồi, chỉ e đường đột mà thôi."
Thường Quý Nhân thầm nghĩ: Hi Quý Nhân này tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói lại ngọt như mật.
Theo quy củ trong cung, Hi Quý Nhân vị phân cao hơn nàng nửa bậc, lẽ ra nàng phải gọi một tiếng "tỷ tỷ". Nhưng nhìn dáng vẻ Hi Quý Nhân nhỏ hơn mình ba bốn tuổi, thật sự gọi không nổi, liền chỉ gọi nàng một tiếng "Hi Quý Nhân".
Không ngờ Hi Quý Nhân chẳng những không giận mà còn gọi nàng một tiếng "Thường tỷ tỷ", đủ thấy tâm tư rộng rãi, là người có thể kết giao.
"Hi muội muội, ở trong cung có quen không?" Thường Quý Nhân cười hỏi.
Tiêu Uyển Từ nghe vậy, ngây thơ cười đáp:
"Muội thấy trong cung rất tốt! Có ăn, có chỗ ở, còn có nhiều tỷ tỷ, muội muội ở chung, chẳng phải rất vui sao?"
Thường Quý Nhân nghe xong liền sững người, không biết Hi Quý Nhân này là thật khờ hay giả ngốc, hoặc chỉ vì tuổi nhỏ quá, chưa hiểu thế sự.
Có ăn có ở thì đúng, nhưng nói đến các tỷ tỷ muội muội, chẳng phải ai cũng tốt đẹp gì. Kẻ tâm cơ sâu, kẻ độc ác còn nhiều vô kể.
Không biết sáng nay tại Phượng Nghi Cung, Hi Quý Nhân có nhìn ra điều gì không, hay vẫn nghĩ Hiền Phi thật lòng đến thăm Hạ Hoàng Hậu?
Nàng định nhắc nhở đôi câu, nhưng lại nghĩ hai người chưa thân đến mức ấy, đành thôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khí khá hòa hợp. Chẳng mấy chốc đã tới Lạc Anh Cung, nơi Thường Quý Nhân cư trú.
"Tỷ tỷ, hôm nào rảnh hãy đến Cẩm Hoa Điện uống trà. Muội muội ở đó cũng nhàn rỗi không có việc gì."
Thường Quý Nhân mỉm cười:
"Muội muội không nói thì tỷ tỷ cũng nhất định ghé qua."
Hai người cùng cười, rồi mỗi người một ngả, hồi cung.