Chương 47: Lão già thối, mới chớp mắt đã lên mặt rồi
Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên
Thần Tiên Bảo Bối Phái Đại Tinh14-09-2025 12:30:41
Hiện trường lập tức trở nên yên ắng.
Ai mà không biết Vạn Nhận Chân Nhân vốn chẳng ưa nữ đệ tử? Ông ấy thậm chí còn cho rằng nữ nhi trời sinh không nên dùng kiếm, vĩnh viễn không thể lĩnh ngộ được cốt cách của kiếm đạo.
Vạn Nhận Chân Nhân nghẹn lời, cảm giác hứng thú lúc đầu dần nhạt đi, trong lòng sinh ra do dự.
Chưởng môn nói không sai, nàng dù sao cũng là nữ đệ tử.
Không phải ông ấy coi thường nữ đệ tử, chỉ là ai cũng biết, nữ tử vốn mềm lòng hơn nam tử.
Dù là tình cảm, đạo lý hay muôn vật trên thế gian.
Nữ tử trời sinh đã có một phần nhu tình khó nói, dẫu chỉ là chứng kiến hoa rơi nước chảy hay những nỗi khổ không hề quen biết, cũng sẽ động lòng bi thương.
Ngay cả Ngưng Quế năm xưa cũng từng trải qua một kiếp tình đầy trắc trở, chỉ là bà ấy vượt qua được, mới có danh vọng chấn động bốn phương như ngày nay, trở thành Ngưng Quế chân nhân mà không ai dám khinh nhờn.
Nhưng nếu không vượt qua được thì sao?
Đây chính là "đại đa số".
Ánh mắt Vạn Nhận Chân Nhân dừng lại trên gương Thuỷ Nguyệt, trong lòng chần chừ không quyết.
"Tâm tính tạm ổn, những thứ khác chưa dám luận bàn." Cuối cùng ông ấy chỉ nói vậy.
Nếu nữ đệ tử này thực sự có cốt cách kiên cường, ông ấy cũng có thể miễn cưỡng thu nhận, dạy nàng lĩnh ngộ đạo vô tình trong bút tu, xem như tích chút công đức.
Ngưng Quế chân nhân chỉ liếc mắt đã đoán được Vạn Nhận Chân Nhân đang suy tính điều gì, không khỏi buồn cười.
Nói mới nhớ, Vạn Nhận chân nhân tu đạo chủ yếu là kiếm ấn hồn, vậy mà tâm tư của vị phong chủ này còn rối ren khó lường hơn cả Uyên Như đạo quân, người am hiểu lòng người, thấu tỏ yêu hận.
"Được rồi, cứ xem thử khảo hạch đã." Chưởng môn Hi Hòa Quân xem kịch đủ rồi, bèn cười ha ha hoà giải bầu không khí: "Nói chứ, những tiểu đạo hữu kia cũng sắp quên mất tên của chính mình rồi."
Đây chính là cửa ải đầu tiên của Phù Sinh Mộng.
Sau khi bước vào Phù Sinh Mộng, sẽ có người hỏi danh tính của đầu tiên.
Nếu có thể giữ vững tâm trí, nhớ rõ tên mình và viết ra được, thì trong giấc mộng tiếp theo, người đó vẫn có thể giữ lại một phần tỉnh táo.
Nhưng nếu ngay cả tên mình cũng quên mất...
Vậy thì cửa ải này sẽ là một trong những thứ khó vượt qua nhất.
"Chẳng phải thế sao!" Dưới đài, một đệ tử ngoại môn thì thào: "Năm đó ta cũng không qua được ải này, ngay cả tên mình cũng quên mất!"
"Haizz, ngươi chỉ quên tên vẫn còn nhẹ, ta năm đó thậm chí quên cả giới tính của mình, suýt nữa bị người ta nhét vào kiệu hoa ép gả đấy!"
"Hừm, thế đã là gì? Nghe nói năm đó có một đệ tử còn quên luôn mình là người, cứ khăng khăng nhận bản thân là một cây nấm mọc dưới nước!"
Câu chuyện cuối cùng hiển nhiên khiến phần lớn đệ tử xung quanh tò mò.
"Hả? Lại có chuyện như vậy sao? Không biết vị đạo hữu đó giờ ở đâu?"
Người vừa lên tiếng lập tức bị đồng môn bên cạnh kéo tay áo, hất cằm ra hiệu về phía xa: "Nhỏ giọng chút! Vị kia vận may cực tốt, không bị lạc trong Phù Sinh Mộng, cuối cùng còn được thu vào nội môn của Ngự Thất Phong đấy!"
Vị kia vừa vào Phù Sinh Mộng đã tự vùi mình xuống nước, hành động quái lạ mang theo phong cách riêng, ai có thể tìm ra để gây khó dễ chứ!
Xung quanh có người bừng tỉnh, cũng có những đệ tử trẻ tuổi nhập môn chưa lâu kinh ngạc đến mức lưỡi líu lại.
"Xin hỏi, là phong nào mà lại... lại... lại khác biệt đến vậy?"
"Còn có thể là phong nào nữa?" Có người hạ giọng đáp: "Ngươi thử nghĩ xem, trong Ngự Thất Phong, phong nào có phong thái không theo quy củ như vậy?"
Lời này vừa dứt, tất cả đệ tử đều ngầm hiểu, không cần ai phải nói thêm.
Ngự Thất Phong nhân tài đông đúc, hồn ấn muôn hình vạn trạng. Có người lấy vũ điệu bướm làm đạo, có kẻ hạ bút liền hoá sát chiêu sắc bén như đao kiếm.
Nhưng chỉ có một phong là ngoại lệ.
Đó chính là Vọng Thư phong.
Chưa nói đến việc phong chủ Thanh Vân Tử nhiều năm nay chưa từng xuất hiện, chỉ riêng các đệ tử trên Vọng Thư Phong...
Hầy, không phải bọn họ muốn nói, nhưng đến cả con kiến cũng phải lắc đầu khi đi ngang qua.
Bên cạnh, Ngọc Ảnh Liên trừng mắt muốn phản bác, lại bị Thẩm Tuyết Chúc nhẹ nhàng ngăn lại bằng một nét bút.
"Chỉ là chuyện phiếm thôi, không cần để tâm." Giọng hắn ôn hòa, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Cứ nhìn thủy kính là được."
Ngọc Ảnh Liên nghi hoặc nhìn Thẩm Tuyết Chúc.
Khoé môi người nọ hơi nhếch, đôi mắt vốn luôn trống rỗng cũng nhiễm ý cười, như đốm lửa thắp lên giữa đỉnh núi tuyết phủ, khiến người ta có cảm giác như cả đỉnh núi cũng sẽ vì hắn mà tan chảy.
Dĩ nhiên, Ngọc Ảnh Liên không hiểu nhiều đến vậy, chỉ cảm thấy tâm trạng Thẩm Tuyết Chúc hôm nay vô cùng tốt.
Dù là Cửu U chân quân hay đại sư huynh của Hi Hòa tông, Thẩm Tuyết Chúc trước nay đều lạnh lùng kiềm chế.
Hắn dường như chưa từng có tâm trạng tốt như thế này.
Khi mọi người còn mải bàn luận, trong Phù Sinh Mộng, không ít đệ tử đã bắt đầu trả lời câu hỏi.
"Ngươi tên gì?"
"Bạch..." Người nọ mờ mịt: "Ta tên Bạch gì ấy nhỉ... ?"
Bên ngoài, mọi người lắc đầu than thở.
Người này không qua được rồi.
"Ngươi tên gì?"
"... Bùi, Bùi Thiên Minh..."
"... Ta, ta hình như tên Đại Hoàng?"
"Nhị Cẩu thì phải..."
"... Đỗ, ta họ Đỗ... gọi là... Phiêu Phiêu!"
Trong vô số câu trả lời mơ hồ ấy, chỉ có một giọng nói vang vọng, kiên định hữu lực.
"Ta là con cháu Tuyên gia." Trong màn nước, thiếu niên tuấn tú đứng thẳng tắp, dù trong mắt còn nét mê man, nhưng thanh âm vẫn vững vàng không chút dao động: "Danh xưng của là Dạ Dương."
Không chỉ như vậy, về sau hắn ta vung bút viết ba chữ "Tuyên Dạ Dương" giữa hư không, động tác cũng chẳng hề chần chừ hay do dự.
Nét bút như đao, long chương phượng tư.
Giữa một đám đệ tử hoang mang, lơ mơ, thậm chí có kẻ còn chẳng nắm chắc được cây bút, dáng vẻ trấn định bất phàm ấy thực sự vô cùng chói mắt.
Dịch Diệu chân nhân vuốt râu, đắc ý quét mắt nhìn một vòng những người có mặt trên Ngự Thất Phong.
"Không phải lão phu khoác lác, chư vị xem trong khóa đệ tử lần này, còn ai có thể sánh ngang với Dạ Dương? Tất cả đều bị lu mờ dưới hào quang của hắn ta mà thôi!"
Lão già thối, mới chớp mắt đã lên mặt rồi.