Chương 45: Có miệng cũng khó thanh minh

Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên

Thần Tiên Bảo Bối Phái Đại Tinh 14-09-2025 12:30:41

Xác nhận tất cả đệ tử đã bước ra khỏi Hồng Mông Quyển, Đỗ Song Tiêu đứng trên bậc cao nhất, nâng tay thu ống tay áo, nét mặt nghiêm nghị. "Hồng Mông Quyển, kết thúc." Lời nói này tuy không lớn, nhưng tất cả đệ tử có mặt đều nghe thấy rõ ràng, như thể được tuyên cáo ngay cạnh tai. Khó khăn lắm mới vượt qua được Hồng Mông Quyển, các đệ tử vốn có chút kích động, đặc biệt là sau khi chứng kiến bản lĩnh thần tiên của đệ tử nội môn như Si Lộ Chi, không khỏi sinh tâm nóng vội. Thế nhưng lúc này, ai nấy đều bình tĩnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào vị đại sư huynh đang đứng phía trên. Trong đám đông, Ngu Già Tuyết đứng nhìn xuống. Chỉ thấy con đường Hồng Mông vốn kéo dài bất tận đột nhiên bùng lên kim quang chói lọi, trong chớp mắt đã từ mặt đất cuộn lên không trung. Tiếng hạc kêu kéo dài vang vọng, con đường Hồng Mông tựa như nghịch quang bay lên, lơ lửng giữa trời, không ngừng thu nhỏ lại, trong đó thấp thoáng hiện ra hiểm địa núi cao, nước lửa tinh tú. Cuối cùng, con đường Hồng Mông vốn đầy gian truân hiểm ác, lại tựa một quyển sách bình thường, rơi gọn vào lòng bàn tay của Đỗ Song Tiêu. Dưới đài vang lên mấy tiếng kinh hô khó kìm nén, trong lòng Ngu Già Tuyết bỗng sáng tỏ. Những gì bọn họ vừa thấy trên con đường Hồng Mông, e rằng chỉ là một góc nhỏ trong Hồng Mông Quyển. Đỗ Song Tiêu hơi nghiêng đầu, hài lòng nhìn ánh mắt thán phục và khao khát của các đệ tử phía dưới, chậm rãi lên tiếng: "Hồng Mông Quyển là chí bảo của chưởng môn Vũ Qua phong, lần thử luyện này do chưởng môn Phá Thương phong – Dịch Diệu chân nhân thiết lập." Hắn ta dừng lại một chút, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "Phá Thương phong". Không rõ có phải ảo giác hay không, Ngu Già Tuyết luôn cảm thấy vị đại sư huynh nội môn này cố ý nhìn mình lâu hơn mấy giây. Trong lòng nàng thầm cảm thán: "Ngươi nói xem, trong ba mươi giây vừa rồi, vị sư huynh này rốt cuộc muốn khoe khoang chí bảo của Vũ Qua Phong, hay đang ngầm chế giễu trưởng lão Phá Thương phong ra đề sơ suất trăm chỗ?" Không thể trách Ngu Già Tuyết nghĩ nhiều, bởi vì cái tên "Phá Thương phong" thật sự có quá nhiều điểm đáng để phê bình. [Ta thấy đều không phải. ] Giọng nói điện tử của Hệ thống 999 mang theo vẻ tang thương: [Theo tính toán của hệ thống, lúc nhìn ngươi, Đỗ Song Tiêu hẳn là đang nghĩ – "Mọi chuyện không liên quan đến Vũ Qua phong, muốn bò thì cứ bò sang Phá Thương phong đi."] Ngu Già Tuyết: "..." Nàng trầm mặc vài giây, hiếm khi không tranh luận với hệ thống. [À đúng rồi, trước đó ngươi hỏi ta về cái tên Long Ngạo Thiên – phi phi phi, là Tuyên Dạ Dương!] [Nói ra cũng kỳ lạ, theo diễn biến trong nguyên tác, hắn ta vốn không nên xuất hiện ở đây. Tuyên Dạ Dương là đệ tử xuất sắc nhất đời này của Tuyên gia, từ khi sinh ra đã được ký thác kỳ vọng, được cho là có thể tranh cao thấp với Diệp Cảnh Thiên. Theo lẽ thường, giờ phút này đáng lẽ hắn ta phải ở Vô Thượng Kiếm Tông... ] Ngu Già Tuyết tò mò hỏi: "Vậy tại sao hắn ta lại không ở đó?" [... ] [... ] Hệ thống 999 tiêu hao chút điện năng ít ỏi để điều tra nguyên nhân, vừa biết được chân tướng liền như sét đánh giữa trời quang. Vì sao hệ thống nhà người ta đều có thể điện giật ký chủ, còn nó thì ngày nào cũng bị ký chủ của mình làm cho chấn kinh đến rớt cả chip? [... Tại sao hắn ta không đi? Lẽ nào trong lòng ngươi thật sự không có chút tự giác nào sao?] Cmn! Nếu không phải vì cái tin đồn chấn động tu chân giới tám trăm năm của ngươi, thì Tuyên Dạ Dương có đến mức bị dọa chạy tới đây không? Cũng phải nói Tuyên gia là thế gia tu tiên, sao chỉ dựa vào dăm ba câu đã tin tưởng vào một tin đồn hoang đường... Mấu chốt là hôm đó Tuyên Dạ Dương cũng có mặt tại hiện trường! Hắn ta không chỉ ngửi được mùi, còn kỳ tích nghe được một ít đối thoại mơ hồ. Hệ thống 999 lặng lẽ rơi một giọt lệ thương xót cho Diệp Cảnh Thiên. Chuyện này đúng là có miệng cũng khó thanh minh.