Chương 46: Vì sao tổ tông nhà nó luôn kiên cường sắt đá ở những chỗ kỳ quái như thế này chứ?
Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên
Thần Tiên Bảo Bối Phái Đại Tinh14-09-2025 12:30:41
"Được rồi, trò chuyện đến đây thôi."
Trên đài cao, Si Lộ Chi mặc tiên váy vàng nhạt thêu hoa văn đơn giản khẽ mỉm cười, tà áo lay động tựa như tiên nữ sắp bay lên.
"Khảo hạch nhập môn lần này, chúng ta chỉ có thể đưa các vị đến đây."
"Hồng Mông Quyển kết thúc, Phù Sinh Mộng mở ra. Mong các vị giữ vững bản tâm, vạn đạo hữu duyên, ngày sau tất sẽ tái ngộ."
Nói xong, một trận cuồng phong nổi lên, hương hoa quế tỏa khắp nơi, bóng dáng hai người trên đài cao không biết đã biến mất từ khi nào.
Ngu Già Tuyết nheo mắt, cố gắng nhìn rõ thân ảnh trên đài, nhưng chưa kịp có hành động gì, hương quế xộc vào mũi càng lúc càng nồng. Không còn là hương thanh nhã trong chén trà lúc trước, mà đậm đến mức khiến người ta buồn ngủ.
Trong lòng Ngu Già Tuyết lập tức dâng lên báo động!
Mọi người đều biết, là một bên A, điều đáng sợ nhất chính là thần chí không rõ!
Phải biết, một khi mất đi tỉnh táo trên bàn tiệc, chẳng khác nào tự dâng nhược điểm của mình cho đối phương!
[... Vậy nên, xét về bản chất, Tuyên Dạ Dương quả thực có thể xem là một "Long Ngạo Thiên", hơn nữa còn là một trong những người ái mộ nữ chính Ngu Tuyết. Chỉ tiếc, vào khoảnh khắc quyết định sinh tử, hắn ta lại do dự, không chọn Ngu Tuyết khiến nàng hoàn toàn thất vọng, từ đó bị loại khỏi cuộc chơi... ]
Ngu Già Tuyết không còn để tâm đến những lời hệ thống đang nói.
Hoặc phải nói rằng, nàng hiện tại căn bản không có thời gian để suy ngẫm lời hệ thống.
Ngu Già Tuyết nghiến chặt răng, hai tay siết lại thành quyền, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, cố gắng mở to mắt để nhìn rõ tình cảnh trước mặt. Thế nhưng ngay lúc này, một cơn lốc mạnh mẽ xoáy đến, khiến nàng không thể nào nhích thêm dù chỉ một bước!
[... Không phải đâu, tiểu tổ tông, ngươi đừng giãy giụa nữa. ]
Hệ thống tranh thủ quét qua tình hình hiện tại, lập tức cạn lời.
Vì sao tổ tông nhà nó luôn kiên cường sắt đá ở những chỗ kỳ quái như thế này chứ?
[Đây chính là cách để bước vào cửa ải thứ hai – "Phù Sinh Mộng". ]
Mẹ nó, không nói sớm!
Ngu Già Tuyết trợn trắng mắt, dứt khoát từ bỏ kháng cự, lập tức ngất lịm. ...
Trước gương Thủy Nguyệt·
Cửa ải "Phù Sinh Mộng" này được mở ra nhờ vào pháp khí "Phù Sinh Hồ" do chưởng môn Hi Hòa Quân cung cấp. Sau đó, các đệ tử của Vũ Qua Phong – những người am hiểu nhất trong việc biên soạn thoại bản – sẽ ném vào đó những câu chuyện do họ chấp bút. Cuối cùng, các đệ tử của Phá Thương phong, Vọng Thư phong và Xích Luân phong sẽ đóng vai trò như Đỗ Song Tiêu và Si Lộ Chi trước đó, dẫn dắt tân đệ tử và kiểm soát cục diện kịp thời.
Còn gặp phải kịch bản nào, hoàn toàn tùy vào tâm tính và vận khí của từng đệ tử.
Nhân thế đa tình, nghìn vẻ phong lưu.
Phù sinh một giấc mộng mê hồn, phồn hoa muôn dáng rốt cuộc cũng hóa hư không.
Không giống như khi tiến vào Hồng Mông Quyển còn có nhiều sự chuẩn bị, cửa ải "Phù Sinh Mộng" này nhấn mạnh vào hai chữ - Bất ngờ.
Chỉ khi đột ngột rơi vào mộng cảnh, người ta mới có thể bộc lộ toàn bộ tạp niệm trong lòng, từ đó đạt được mục đích "nhìn rõ chân tâm".
Thế nhưng tất cả mọi người, bất kể là trưởng lão hay đệ tử có mặt, không ai ngờ rằng lại có kẻ ý chí kiên định đến mức chết cũng không chịu buông lỏng cảnh giác?
Ngay cả Đỗ Song Tiêu và Si Lộ Chi vừa nhân cơ hội này trở lại trước gương Thủy Nguyệt, cũng chỉ có thể nghẹn lời nhìn nhau.
Hai người lần lượt đứng sau lưng sư tôn mình, còn chưa kịp dùng truyền âm trao đổi gì, đã nghe thấy một tiếng tán thưởng lớn từ bên phải!
"Hay lắm!"
Vạn Nhận chân nhân mắt sáng như sao, chăm chú nhìn bóng dáng bất động của Ngu Già Tuyết trên mặt gương. Giữa những tân đệ tử đang ngã trái ngã phải xung quanh, nàng lại nổi bật đến chói mắt. Cái dáng vẻ kiên cường đến mức dường như muốn phá vỡ cả thủy kính ấy, cộng thêm phong cốt độc nhất vô nhị, khiến người khác gần như quên đi dung nhan tiên tư của nàng.
Chúng đệ tử có mặt đều bàng hoàng chấn động.
Giữa một mảnh tiêu điều, chỉ có một người nghiến răng siết chặt nắm tay mà vẫn không chịu ngã xuống, giống như một tòa cô thành kiên cường trấn giữ.
Cảnh tượng này, bất kể khi nào cũng khiến lòng người rung động.
Ngạo cốt lăng sương, thanh tuyệt như cô.
Làm sao để dùng ngòi bút miêu tả một thanh kiếm?
Bản thân nó đương nhiên phải là sấm sét vang trời, kiếm thế phải lẫm liệt như hồng lưu, kiếm pháp phải biến hóa khó lường.
Thế nhưng, tất cả những điều đó vẫn chưa phải là quan trọng nhất.
Quan trọng nhất, là thanh kiếm này nhất định phải có "kiếm cốt"!
Xưa nay vẽ da dễ, vẽ cốt khó, mà một thanh kiếm, quan trọng nhất chính là kiếm cốt! Nếu không, sẽ rơi vào kết cục giống như tên đệ tử Vọng Thư phong kia - hồn ấn rạn vỡ!
Mà trạng thái của Ngu Già Tuyết lúc này, chính là bức phác họa tuyệt vời nhất về kiếm cốt!
Dù trước mặt là thiên quân vạn mã, ta cũng dám tiến tới!
Vạn Nhận chân nhân lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhất thời quên cả lễ nghi mà buột miệng thốt lên: "Đệ tử này tính cách dứt khoát, thà gãy chứ không cong, nếu nhập Hi Hòa tông ta, hồn ấn chắc chắn thành kiếm!"
Ai nấy đều biết, hồn ấn của Vạn Nhận chân nhân chính là kiếm. Mà tại Thiền Quyên Phong dưới trướng ông ấy, đa số đệ tử đều giỏi dùng bút họa kiếm - sắc bén vô song, thế không thể đỡ.
"Ồ?"
Chưởng môn Hi Hòa Quân khẽ động phất trần. Ông ấy xưa nay rất thích xem kịch, lúc này cố ý liếc mắt về phía Thẩm Tuyết Chúc, chắc chắn đối phương đã thấy ánh nhìn của mình, mới chậm rãi mỉm cười cất tiếng.
"Hình như lúc trước Phong chủ Thiền Quyên phong không nghĩ vậy thì phải?"
Hi Hòa Quân thong thả nói tiếp.
"Xem ra bây giờ Vạn Nhận chân nhân đã có ý thu nhận nàng vào môn hạ rồi nhỉ?"
Không gian bỗng chốc im lặng như tờ.