Chương 44: Nếu đông người quá, đuổi ngươi đi là được
Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Trở Thành Bút Tiên
Thần Tiên Bảo Bối Phái Đại Tinh14-09-2025 12:30:41
Hi Hòa Quân không rõ tường tận, nhưng ít nhiều cũng biết bị thiên đạo giáng xuống [khóa Luyện Hồn] xuyên thấu linh hồn, khóa chặt dưới vách núi Vọng Thư phong, tuyệt không phải chuyện thú vị gì.
[Khóa Luyện Hồn] y như cái tên của nó, chính là thứ dùng để luyện hóa hồn phách. Nếu không phải là Thẩm Tuyết Chúc, đổi lại là bất kỳ kẻ nào khác, đừng nói trăm năm vẫn tồn tại, chỉ e chưa qua một hai năm đã hồn tiêu phách tán.
Bản thân Hi Hòa Quân cũng không dám chắc, liệu mình có thể chịu được mười năm trong khóa Luyện Hồn mà tâm tính không đổi, không rơi vào điên cuồng sa đọa. Huống hồ là trăm năm!
Hiện giờ hắn đã có thể ngưng tụ ra hơn nửa chân thân, chẳng lẽ khóa Luyện Hồn đã bắt đầu lỏng lẻo?... Quả nhiên không hổ danh là vị Cửu U chân quân cuối cùng!
Hi Hòa Quân vừa tán thưởng, vừa cảm thấy tiếc nuối, bất giác quên mất chuyện lúc trước còn đang cân nhắc xem có nên thu nhận Ngu Già Tuyết làm môn hạ hay không.
Ngưng Quế chân nhân nghe vậy hơi nhướng mày, cố ý truyền âm: "Xem ra sư điệt rất vừa ý vị tiểu đạo hữu này?"
Là người cũ của Hi Hòa tông, bà ấy dĩ nhiên biết rõ thân phận của Thẩm Tuyết Chúc, nên một tiếng "sư điệt" này khó tránh khỏi mang theo ý trêu chọc.
Bị chọc đúng chỗ, Thẩm Tuyết Chúc cũng không giận, chỉ cười nhạt đáp: "Người vừa ý nàng, e rằng không chỉ có tại hạ."
Ví dụ như một trong những đệ tử nội môn của Vọng Thư phong – Chúc Tinh Thùy.
Hắn ta xưa nay lãnh đạm ít lời, nhưng chỉ trong thoáng chốc nhìn thấy nàng qua Hồng Mông Quyển, lại đột nhiên nói một câu: "Muốn thu nàng làm sư muội."
Ngọc Ảnh Liên trong lòng cũng khá hài lòng với Ngu Già Tuyết, nhưng bản tính hắn ta vốn ngỗ nghịch, lại cố tình trêu chọc một câu: "Nhưng mà, sư phụ chúng ta không có ở đây, ai có thể làm chủ thu nhận thêm người đây?"
"Không sao." Chúc Tinh Thùy nhìn hắn ta, nghiêm túc nói: "Nếu đông người quá, đuổi ngươi đi là được."
Thẩm Tuyết Chúc không nhịn được mà bật cười khẽ.
Ngọc Ảnh Liên: "..."
Đáng giận, hắn ta đúng là không nên lắm lời mà!
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả Dịch Diệu chân nhân - người luôn kiên định cho rằng Ngu Già Tuyết chỉ là kẻ khoe mẽ, làm trò lòe thiên hạ - cũng không khỏi sững sờ khi nghe thấy lời nàng vừa nói.
Ông ấy vốn cho rằng Ngu Già Tuyết là kẻ gian trá, chỉ chăm chăm đợi nàng để lộ sơ hở, vậy mà cho đến khi Hồng Mông Quyển khép lại, cũng chưa từng thấy nàng lấy việc cứu người làm cái cớ để mưu cầu danh lợi.
Dịch Diệu chân nhân bỗng chốc tâm tình phức tạp.
Đại đệ tử của ông ấy – Ngọc Quang Hạo, có danh hiệu "Độc Ngọc Công Tử", chính là vì hắn ta trong các cuộc tỷ thí thường dùng đủ loại thủ đoạn để giành chiến thắng.
Dịch Diệu chân nhân tán thưởng sự quyết đoán của đại đệ tử, nhưng điều này không có nghĩa là ông ấy không cảm động trước một tấm lòng chân thành.
Chỉ là...
Vì cớ gì ba chữ "Ngu Già Tuyết" này lại khiến ông ấy cảm thấy quen tai đến thế?
Dịch Diệu chân nhân nhíu mày, lấy ra phong thư trước đó do Chương trưởng lão của Vô Thượng Kiếm Tông gửi đến.
Dạo gần đây, chuyện gây chấn động nhất trong tu tiên giới, chính là việc Trừng Phạt đường của Vô Thượng Kiếm Tông bị kẻ trộm phá hủy hoàn toàn.
Tin đồn về chuyện này nhiều vô kể, sau vài lần lan truyền còn sinh ra không ít dị bản.
Đúng như người phàm hay nói: "Người ngoài xem náo nhiệt, kẻ trong nghề nhìn đạo lý." So với những lời đồn thổi nhảm nhí, các cao nhân thực lực bất phàm trong tu tiên giới càng quan tâm đến những điểm khác.
Thứ nhất, Vô Thượng Kiếm Tông xưa nay vẫn được xưng là "Tông môn đệ nhất Cửu Châu", trận pháp phòng ngự bên ngoài lẽ nào lại sơ hở đến mức để người khác thừa cơ lọt vào?
Nếu không phải ngoại nhân xâm nhập, vậy tức là có nội loạn?
Thứ hai, rốt cuộc trong Trừng phạt đường có thứ gì?
Hiện tại lời đồn đã thay đổi nhiều lần, dĩ nhiên Dịch Diệu chân nhân không tin vào mấy câu như "Muốn luyện kiếm, trước tiên phải ăn xx" gì đó. ... Mặc dù lời đồn này nghe ra thực sự rất đáng tin.
Nhưng ông ấy vẫn kiên định rằng, ắt có nguyên do khác!
Ví như ngày xảy ra sự việc hôm đó, từng có người trông thấy một đàn bạch điểu khổng lồ che kín bầu trời, loài chim này trước giờ chưa từng xuất hiện, khiến không ít đệ tử khiếp sợ đến mức ngây người hồi lâu.
Trong truyền thuyết, Ngọc gia hiện nay chẳng phải chính là gia tộc mang huyết mạch Thiên Nga Ngọc Hạc Thượng Cổ hay sao?
Dịch Diệu chân nhân liếc nhìn Ngọc Ảnh Liên vài lần, ánh mắt cũng thay đổi theo.
Ngọc Quang Hạo cũng nhận ra ánh mắt của sư phụ mình.
Hắn ta là đại đệ tử của Phá Thương phong, trước đó không xuất hiện chính là vì đang chuẩn bị cho cửa ải thứ hai.
"Sư phụ yên tâm." Ngọc Quang Hạo đứng cung kính phía sau Dịch Diệu chân nhân, hạ thấp giọng nói: "Cửa ải thứ hai là do đệ tử trấn giữ, nhất định không để nàng dễ dàng vượt qua."
Ngọc Quang Hạo cảm thấy, cửa ải thứ nhất do Đỗ Song Tiêu và Si Lộ Chi trấn giữ quá mức nương tay.
Đổi lại là hắn ta - Độc Ngọc Công Tử - nhất định sẽ không phạm phải sai lầm này.
Dịch Diệu chân nhân khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, trong gương Thủy Nguyệt truyền đến một giọng nói trầm tĩnh trang nghiêm.
"Ải thứ hai - Phù Sinh Mộng, đã mở.