Chương 46

Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện

Mạn Quyền Sơ Cuồn 09-11-2025 23:00:47

"Cha mẹ tớ đều đồng ý rồi, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ đến hỏi cưới." Bảo Trân nói. Dương Thụy Kim nhìn Bảo Trân từ trên xuống dưới, hiếm khi nói: "Lạ thật, người khác nhắc đến chuyện này đều ngượng ngùng, sao cậu không ngượng ngùng nhỉ." "Hay là tớ ngượng ngùng cho cậu xem nhé?" Bảo Trân đùa với cô ấy, giả vờ che mặt cúi đầu, ngược lại làm cho Dương Thụy Kim bật cười, cười đến nỗi không thẳng nổi lưng. Dương Thụy Kim ôm bụng: "Thôi thôi, chúng ta lớn lên cùng nhau, đừng làm trò này nữa, tớ đến tìm cậu có chuyện chính sự." "Chuyện gì?" Bảo Trân cũng nghiêm túc lại. Dương Thụy Kim: "Chẳng phải hôm trước cậu nhờ anh tớ điều tra về chuyện của Triệu Dũng à? Có kết quả rồi, anh tớ đã điều tra rõ ràng về người này rồi." Bảo Trân giật mình, kéo Dương Thụy Kim đến một chỗ không có người, ngồi xuống gặng hỏi cặn kẽ: "Kết quả thế nào? Cậu kể tớ nghe xem." "Tên Triệu Dũng này là người ở thôn Triệu Gia bên cạnh, sinh ra và lớn lên ở đây, Triệu Dũng là tên côn đồ có tiếng ở thôn Triệu Gia, suốt ngày không học hành tử tế, đi lang thang khắp nơi, cũng không xuống đồng làm việc." Dương Thụy Kim nhíu mày nói: "Nói chung là tên này có tiếng xấu trong thôn, tuy là côn đồ nhưng hắn ta chỉ thích đi lang thang, không xuống đồng làm việc, chưa từng nghe nói hắn ta ăn trộm đồ hay đi rình phụ nữ tắm." Đây chẳng phải là một tên lười biếng sao? Bảo Trân gật đầu, ngạc nhiên nói: "Người nhà hắn ta không quản sao? Không xuống đồng làm việc thì ăn gì?" "Cha của Triệu Dũng đã mất từ lâu, trong nhà chỉ có một bà mẹ góa, không quản nổi hắn ta." Dương Thụy Kim quay đầu nhìn quanh, cảnh giác quan sát xung quanh, thấy không có ai mới hạ giọng nói: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh tớ còn điều tra ra được một tin khác, hình như Triệu Dũng đang yêu đương với chị họ cậu là Phán Nhi! Đám bạn của hắn ta nói Triệu Dũng đã tặng trứng, tặng cá, tặng kẹo cho Phán Nhi." Nghe đến đây, Bảo Trân cũng hiểu được phần nào. Bởi vậy Phán Nhi mới không vu oan cho người khác, mà lại vu oan cho thân thể này và Triệu Dũng chui vào bụi cây nhỏ, còn tự tin để cô đi đối chất với Triệu Dũng. Có thể tưởng tượng được, nếu cô đồng ý thật, Triệu Dũng thích Phán Nhi như vậy, chắc chắn sẽ giúp cô ta làm chứng giả, đến lúc đó dù cô có tám cái miệng cũng không nói rõ được. Nhưng mà... không đúng! Bảo Trân bỗng nhiên nhận ra có điểm không ổn. Phải biết rằng bây giờ Phán Nhi đang quấn quýt với Phương Viễn, vậy tại sao Triệu Dũng lại nghe lời cô ta? Bảo Trân nhìn Dương Thụy Kim: "Vậy cậu có biết Triệu Dũng và Phán Nhi cãi nhau từ lúc nào không?" "Đây chính là điểm mấu chốt, anh tớ đã điều tra mãi mà không ai biết họ có thực sự chia tay hay không." Dương Thụy Kim hạ giọng hơn nữa: "Dù sao thì đám bạn của Triệu Dũng nói, dạo trước Triệu Dũng vẫn luôn vui vẻ, tớ thấy không giống như đã chia tay, tớ đoán là Phán Nhi đã lừa dối cả hai bên, căn bản không nói lời chia tay với Triệu Dũng, bên này lại đi yêu Phương Viễn." "Nếu thế thì cô ta giấu giếm giỏi thật, Triệu Dũng ở ngay thôn Triệu Gia bên cạnh, mà cô ta dẫn Phương Viễn đi khắp thôn khoe khoang, chẳng lẽ Triệu Dũng không nhìn thấy sao?" Bảo Trân đặt câu hỏi. Dương Thụy Kim: "Triệu Dũng không ở thôn Triệu Gia, hắn ta đi ra ngoài rồi, không biết đi đâu cụ thể nhưng trước khi đi hắn ta nói là muốn kiếm tiền lớn, không kiếm được tiền lớn thì không về." Nghe xong, Bảo Trân im lặng một lúc, trong đầu lại nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô nhớ là mình đã từng thấy tên Triệu Dũng khi lật xem cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó, bây giờ nghĩ lại thì nhớ ra nhiều hơn. Trong cốt truyện của nguyên tác có đề cập đến, Triệu Dũng thực sự đã từng yêu đương với Phán Nhi, tình cảm cũng khá tốt nhưng lúc đó Phán Nhi cảm thấy Triệu Dũng không có tương lai, nghèo hèn lại lười biếng, nói thẳng ra là chê Triệu Dũng vô dụng, vì vậy mối tình này không được công khai. Không những không công khai hẹn hò, Phán Nhi còn vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho Triệu Dũng, nói rằng hãy tìm cách kiếm tiền, chỉ cần kiếm được tiền thì sẽ đồng ý kết hôn với hắn ta. Triệu Dũng bị viễn cảnh tươi đẹp mê hoặc, xắn tay áo quyết tâm kiếm tiền. Tuy nhiên bây giờ là những năm 1960. kinh tế được kiểm soát rất chặt chẽ, một người nông thôn như hắn ta không có công việc chính thức thì không thể kiếm được tiền, vì vậy Triệu Dũng đã đi theo con đường mạo hiểm, bám theo tàu hỏa ra ngoài để đầu cơ tích trữ, chỉ để kiếm tiền về cưới Phán Nhi. Lúc này, việc đầu cơ tích trữ có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu không bị đội an ninh bắt thì còn tốt, nhưng một khi bị đội an ninh bắt giữ, trong tình huống nghiêm trọng nhất còn có thể bị xử bắn, dù tình huống không nghiêm trọng thì cũng không tránh khỏi phải đi tù, đi trại cải tạo. Trong nguyên tác có viết rằng Triệu Dũng là người khá xui xẻo, ra ngoài chưa được bao lâu thì bị đội an ninh bắt giữ, trực tiếp đưa đi cải tạo, đến khi hắn ta mặt mày xám xịt trở về từ trại cải tạo thì thời thế đã thay đổi, đất nước đã đổi mới.