Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện
Mạn Quyền Sơ Cuồn09-11-2025 22:52:34
"Anh vẫn là học viên? Nhưng bà mối nói anh là công nhân chính thức, là cán bộ cốt cán của nhà máy mà?" Tiêu Bảo Trân có chút nghi ngờ.
Rõ ràng là Cao Tiến rất tự hào về công việc của mình, nghe Tiêu Bảo Trân nói vậy, mặt anh ta đỏ bừng lên, anh ta cảm thấy Tiêu Bảo Trân đang coi thường mình.
"Bà mối nói với cô như vậy sao? Cô đừng có coi thường học viên, biết bao nhiêu người tranh nhau muốn làm học viên, đợi tôi chuyển chính thức, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cán bộ cốt cán của nhà máy." Cao Tiến uống một ngụm nước, che giấu sự xấu hổ: "Thế cô cũng giới thiệu về bản thân mình đi."
"Tôi sinh ra ở nông thôn, hộ khẩu ở nông thôn, hiện tại..." Tiêu Bảo Trân nói.
Vừa nói được hai câu, còn chưa nói hết thì đã bị Cao Tiến cắt ngang, anh ta suýt nhảy dựng lên: "Cái gì, cô mang hộ khẩu nông thôn! Bà mối lừa tôi! Lừa tôi cô là người thành phố!"
"Cô phải có hộ khẩu thành phố mới có thể mua được lương thực, nếu không thì ở nhà chỉ có ăn cơm không thôi à?"
Lời anh ta nói rất khó nghe, lại chẳng có chút EQ nào.
Tiêu Bảo Trân cũng lười nói nhảm với anh ta, lập tức đứng dậy: "Vậy thì hôm nay xem mắt đến đây thôi, tôi đi trước."
Nhưng vừa mới nhúc nhích, Cao Tiến lại nói: "Đợi đã, cô đừng đi, tôi không có ý đó, chỉ là hơi tức bà mối lừa người, chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện đi."
"Chẳng phải anh cảm thấy người nông thôn không xứng với anh à? Còn nói chuyện gì nữa?" Tiêu Bảo Trân hỏi ngược lại.
Khi biết Tiêu Bảo Trân có hộ khẩu nông thôn, Cao Tiến thực sự cảm thấy không xứng nhưng anh ta nhìn khuôn mặt của Tiêu Bảo Trân, trong lòng lại rung động.
Cô gái trước mặt này trông thật xinh đẹp! Khuôn mặt trái xoan không lớn, da không trắng nhưng cũng không đen, dáng người cao ráo, không béo không gầy, nhìn chính là một mỹ nhân.
Chỉ vì khuôn mặt này, Cao Tiến cảm thấy hộ khẩu nông thôn cũng chẳng sao, dù sao anh ta ở thành phố cũng không tìm được cô gái nào xinh đẹp như vậy để làm vợ.
"Là tôi nói sai rồi, xin lỗi nữ đồng chí, chúng ta nói chuyện tiếp đi, tôi xin lỗi cô." Cao Tiến lại nói: "Cô đừng vội đi, chúng ta nói chuyện thêm một lát nữa, nếu không thì chúng ta không thể báo cáo với bà mối được, dù có hủy hôn cũng phải có lý do chứ."
Tiêu Bảo Trân lại ngồi xuống.
Tuy EQ anh Cao Kính này không cao nhưng nói cũng có lý.
Cô mà bỏ đi bây giờ, quay về cũng không biết nói thế nào với bà mối, dù sao thì với quan niệm của mọi người bây giờ, xấu xí và EQ thấp đều không phải là vấn đề lớn.
Cô bỏ đi như vậy, không khéo sẽ khiến bà mối nghĩ cô là người kén chọn.
Bản thân Tiêu Bảo Trân thì không quan tâm nhưng cô còn có hai người anh trai, phải nghĩ cho họ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bảo Trân lại nhẫn nại nhìn Cao Tiến: "Anh còn muốn nói gì nữa?"
Cao Tiến biết mình vừa rồi nói chuyện không khéo, chọc giận Tiêu Bảo Trân, lúc này tất nhiên phải ra sức khoe khoang bản thân: "Thực ra vừa rồi tôi chỉ tức bà mối lừa người, chứ không phải coi thường hộ khẩu nông thôn, tôi không bao giờ làm những chuyện đó. Nhưng ở nông thôn cô vẫn phải lao động chứ, chắc mệt lắm nhỉ?"
Anh ta liếc nhìn Tiêu Bảo Trân, có chút đắc ý nói: "Cưới tôi thì không cần phải xuống đồng làm việc nữa, nhàn hơn ở quê nhiều, cả ngày ở nhà không cần làm gì, hưởng phúc thôi, sau này tôi chuyển chính thức, lại giúp cô tìm một công việc tạm thời, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nữa."