Chương 12

Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện

Mạn Quyền Sơ Cuồn 09-11-2025 22:50:47

"Hừ, bà cứ báo đi, mà nói đến lưu manh thì cũng là con gái bà lưu manh trước, con gái bà còn không biết xấu hổ hơn kìa! Cả nhà bà đều không biết xấu hổ!" Mẹ Tống không chịu yếu thế, mắng lại. Thím hai tức đến mức đầu óc choáng váng, bây giờ chuyện đã vỡ lở, nếu Phán Nhi không thể gả cho Tống Phương Viễn, bà ta sẽ lỗ to! Thím hai xông lên túm lấy mẹ Tống, vừa kéo vừa giật vừa khóc vừa la: "Không được, nếu bà không để chúng nó kết hôn, hôm nay tôi sẽ chết cho bà xem!" "Mụ đàn bà đanh đá, còn dám đánh tôi!" Mẹ Tống quay lại tát thím hai một cái. Vốn dĩ hai người còn đang nói chuyện bình thường, chỉ trong chớp mắt đã mắng nhau, lúc đầu chỉ là chửi nhau, sau đó lại trực tiếp động tay động chân. Bà tát tôi một cái, tôi túm tóc bà thành một nhúm, khiến người trong thôn nhìn mà ngây người. Trời ơi, người thành phố cũng đánh nhau dữ dội như vậy hả? Cho đến khi hai người đá bay một cục đất vào cửa của nhà lão Tiêu, Lý Tú Cầm mới phản ứng lại, cầm theo gậy chọc bếp đi ra: "Hai người muốn cãi nhau thì cút về nhà mà cãi, đừng ở trước cửa nhà tôi làm mất mặt!" Thím hai đối mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lý Tú Cầm, có hơi sợ hãi, nhổ hai bãi nước bọt vào mẹ Tống, rồi chạy thẳng về nhà. "Mụ đàn bà đanh đá, còn dám nhổ nước bọt vào tôi." Mẹ Tống lau mặt, tức đến phát điên, nhanh chóng đuổi theo. Hai người vừa chạy vừa chửi bới, hận không thể đánh nhau thêm một trận nữa. Tiêu Bảo Trân đi đến trước cửa nhà mình, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vẫn không hiểu nổi. Cô nhớ rõ trong bộ tiểu thuyết niên đại đó không hề nhắc đến việc nguyên thân có quan hệ mập mờ với ai, trong ký ức của nguyên thân cũng không có. Vậy tại sao mẹ Tống lại liên tục nói, nguyên thân cũng không đứng đắn? Tiêu Bảo Trân còn chưa kịp hiểu rõ điều này thì bên cạnh bỗng nhiên có một nhóm người vây quanh, nói ríu rít: "Bảo Trân, con đừng đứng ở cửa nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện hủy hôn không phải lỗi của con, không thể đổ lỗi cho ai được, hôm nay mấy thím đều đã nhìn thấy rồi." Hóa ra là người trong thôn thấy Tiêu Bảo Trân ngẩn người nhìn theo bóng lưng mẹ Tống, tưởng cô vẫn còn buồn vì chuyện hủy hôn nên vội vàng đến an ủi. Không chỉ bên cạnh Tiêu Bảo Trân, mà bên cạnh Lý Tú Cầm cũng có không ít người vây quanh. "Tú Cầm, bà cũng vậy, chuyện này không đáng để mình phải tức giận đâu, ai mà biết được nhà họ lại không biết xấu hổ như thế chứ." "Đúng vậy, chuyện hủy hôn này không liên quan gì đến nhà bà, cũng không liên quan đến Bảo Trân, sau này ai nói xấu, chúng tôi sẽ giúp nhà bà giải thích, bà đừng tức giận." Nhưng lần này Lý Tú Cầm thực sự tức giận, bà mặt hầm hầm không nói lời nào. Tiêu Bảo Trân nhìn sắc mặt của mẹ mình, khách sáo nói: "Tấm lòng của mọi người cháu đều ghi nhận, cháu cũng xin cảm ơn mọi người trước, hôm nay nhà cháu xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu cũng không giữ mọi người ở lại ăn cơm nữa..." Đám người trong thôn cũng không phải không biết điều, bây giờ cuộc sống của mọi người đều không mấy dư dả, không có lý do gì mà một nhóm người lại ở lại nhà người ta ăn cơm. Ngay lập tức có người nói: "Đến giờ cơm rồi, tôi phải về nhà ăn cơm thôi." "Cùng đi thôi, cơm nhà tôi chắc cũng chín rồi." Trong ngoài sân có gần ba mươi người, chỉ chớp mắt đã đi sạch, chỉ còn lại bà mối với vẻ mặt ngượng ngùng. Lúc này bà mối đang ngồi bên cạnh Lý Tú Cầm, trong lòng đương nhiên vô cùng hối hận.