Thập Niên 60: Khu Tập Thể Dựa Vào Tôi Để Hóng Chuyện
Mạn Quyền Sơ Cuồn09-11-2025 22:48:36
"Ôi chao, hôm nay chị cả chịu chi ghê thật, vì sợ hủy hôn mà lấy cả thịt ra tiếp đãi nhà thông gia!" Giọng dì the thé, cao vút.
Đúng lúc này là giờ tan làm, mọi người đều đang vác cuốc về nhà, vừa hay đi ngang qua cổng nhà Tiêu gia.
Nghe thấy tiếng nói ấy, ai cũng tò mò dừng lại.
Ngay lúc này, người nhà họ Tống sắp đến để từ hôn.
Vậy mà thím hai lại đứng ngay trước cổng, diễn cả một màn kịch!
Cả thôn đều biết Tiêu Bảo Trân đã được xem mắt với một người đàn ông thành phố, là công nhân hẳn hoi.
Dù người đàn ông đó đã có ba đứa con, nhưng tuổi còn trẻ và lại có công việc chính thức, nên cũng chẳng vấn đề gì.
Không ít người trong thôn xuýt xoa rằng Bảo Trân thật may mắn, sắp được gả vào thành phố rồi!
Ai ngờ, lại đùng một cái nghe thấy hai chữ "từ hôn."
Mọi người đều sửng sốt, túm lấy thím hai hỏi ngay: "Từ hôn gì thế, ai lại từ hôn?"
"Còn ai vào đây, là Bảo Trân đấy, đối tượng thành phố của nó đổi ý rồi, ôi chao." Thím hai nói với giọng lạnh lùng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thương cảm xót xa cho Bảo Trân.
Có người giật mình đến mức đánh rơi cả cuốc xuống đất: "Chuyện này thật hay giả vậy?"
"Không thể nào, tôi nghe nói hôn sự đã thỏa thuận xong rồi, còn chọn ngày cưới cả rồi cơ mà."
Thím hai cố nén cười, nhún vai nói: "Sao lại không thật, tin này là chính xác trăm phần trăm, hôm nay người ta đến để từ hôn rồi, chắc sắp tới nơi rồi."
Mọi người trợn tròn mắt: "Nhanh vậy sao, giờ phải làm sao đây?"
Ngửi thấy mùi thịt trong không khí ngày càng thơm, thím hai nói: "Chị cả nhà tôi còn đem cả con gà khô chuẩn bị cho dịp Tết ra hấp, để đãi nhà thông gia đó."
"Trời ơi! Thế này là thật rồi!" Có người bật thốt lên.
Thím hai lập tức hùa theo: "Đúng đấy! Để gả con gái vào thành phố, quả là tâm huyết không nhỏ."
Bà ta làm bộ tiếc nuối, giọng nghe mà thương tâm: "Thật tình tôi rất mong Bảo Trân giữ được mối này, kiếm được một đối tượng tốt như vậy không dễ đâu-"
Cả màn diễn của bà ta không chỉ khiến những thôn dân đi qua đều hiếu kỳ mà ghé vào nghe.
Nghe thím hai nói vậy, có người ngạc nhiên nói: "Quan hệ chị với chị cả nhà kém thế mà cũng lo cho Bảo Trân à?"
Thím hai cất giọng lớn hơn: "Chứ sao nữa, Bảo Trân dù sao cũng là người nhà, tôi xem như con gái mình, hơn nữa tôi là người tốt mà, trước giờ mọi người coi thường tôi thôi."
Mọi người nghe thấy cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình.
Nghe thấy tiếng ngoài sân, sắc mặt Lý Tú Cầm – mẹ của Tiêu Bảo Trân –tái đen lại.
Làm chị em dâu đã mấy chục năm, thím hai có thể lừa người ngoài, nhưng không qua mặt nổi Lý Tú Cầm.
Toàn nói nhảm!
Ngoài miệng thì nói thương Bảo Trân, trong bụng chắc hẳn đang hả hê lắm.
Lý Tú Cầm giận dữ cầm cây củi đốt: "Thật bực bội, nhà mình hôm nay có chuyện lớn mà bà ta chạy đến khoe khoang, phải đuổi hết bọn họ đi."
Bà tiến đến cửa, hít sâu một hơi chuẩn bị đuổi người, bỗng thấy hai người phụ nữ đang đi tới từ đằng xa.
Hai người này trông đều đã bốn, năm mươi tuổi. Một người hơi nhỏ tuổi hơn, tóc ngắn, gương mặt hiền hòa, chính là bà mối của Bảo Trân. Người phụ nữ kia trông lớn tuổi hơn, tóc búi cao, được chải chuốt bóng bẩy, khi bước đi mắt nhìn trời, mũi phồng lên, khóe miệng trễ xuống, rõ ràng là một kẻ cực kỳ khinh thường cuộc sống ở nông thôn.
Người đàn bà với đôi mắt nhìn xuống người khác ấy, chính là mẹ của Tống Phương Viễn.