Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ
Xuân Quang Hảo26-11-2025 22:43:53
Thời Vi dừng bước, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh nhạt.
"Ba tháng trước, anh ấy tới nước M, ba ngày mà tôi vẫn không liên lạc được với anh ấy, sau đó anh ấy giải thích là mình bận rộn quá. Anh ấy thật sự bận rộn sao?"
Thấy vẻ bối rối lướt qua gương mặt Ứng Phàm, Thời Vi nhếch môi chế giễu.
"Bây giờ anh còn có thể nói đó là hiểu lầm một cách hùng hồn nữa không?"
Đúng là Thời Vi thích anh ấy nhưng cô ấy không ngốc. Khi đó, cô ấy chọn không truy cứu chuyện này vì muốn cho Chu Thiếu Khanh một cơ hội, nhưng anh ấy lại khiến Thời Vi thất vọng.
"Giữa tổng giám đốc Chu và cô Chúc không hề có chuyện gì cả, mấy ngày trước, con chó do cô Chúc nuôi qua đời, cô ta buồn nên tổng giám đốc Chu mới..."
"Đừng giải thích với tôi, không cần đâu."
Chúc Vũ Huyên có thể vênh váo nói Chu Thiếu Khanh là bạn trai của mình thì cũng là do bình thường khi Chu Thiếu Khanh ở cùng cô ta đã khiến cô ta thấy đủ an toàn.
Anh ấy đối xử tốt với Chúc Vũ Huyên thật, một cú điện thoại gọi tới thì có bận rộn kiểu gì cũng nhờ thư ký tới đây giải quyết thay Chúc Vũ Huyên.
Thời Vi chợt nhớ ra, trước đó, có một lần cô ấy leo núi bị trật chân, tranh thủ gọi điện thoại cho Chu Thiếu Khanh khi điện thoại chỉ còn dung lượng pin ít ỏi. Chỉ là anh ấy không nghe máy, chỉ báo là đang họp, còn không hỏi cô ấy tìm mình vì chuyện gì.
Cô ấy định gọi Dược Thần Chung ho người khác nhưng vì hết pin nên sập nguồn, nếu không phải gặp được một cặp tình nhân tốt bụng thì chắc là đêm đó cô ấy sẽ qua đêm trên núi. Hôm nay Thời Vi mới nhận ra, hóa ra không phải anh ấy không biết để ý tới cảm xúc của người khác, mà là trong mắt anh ấy, mình không quan trọng đến thế.
Thời Vi rời khỏi trung tâm thương mại, cô ấy bèn nhắn tin cho Chu Thiếu Khanh: "Chúng ta chia tay đi."
Sau đó kéo số điện thoại của Chu Thiếu Khanh vào danh sách chặn.
Thấy hai mắt Thời Vi đỏ hoe mà vẫn còn cố gượng tỏ ra mình ổn, Quý Dĩ Ninh dịu dàng nói: "Vi Vi, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi."
Cô cũng không định khuyên Thời Vi, vì trong tình yêu, chỉ có người trong cuộc mới mới hiểu rõ mọi chuyện như thế nào. Nếu chỉ bắt đầu từ chuyện này thì đúng là Chu Thiếu Khanh không giữ khoảng cách đúng với cô gái khác, khiến cô ta tự tin làm bậy.
Thời Vi không phải là người bộp chộp, chỉ cần yên lặng đứng sau lưng ủng hộ quyết định của cô ấy là được.
Thời Vi lau giọt lệ trên khóe mi, cô ấy vờ ra vẻ thoải mái: "Cũ không đi, mới lại chẳng tới, còn có nhiều cậu trai thích tớ. Mấy em trai vẫn tốt hơn, tình cảm đơn giản, không có thanh mai trúc mã hay hồng nhan tri kỉ lung ta lung tung gì cả."
"Nhưng hai chúng ta có thể chất xui xẻo gì vậy nhỉ? Một người thì chồng ngoại tình, một người thì bạn trai mập mờ với cô gái khác. Không được, tớ phải tìm thời gian đi bái Phật thôi."
Nhìn cô ấy cố gắng mạnh mẽ, Quý Dĩ Ninh chỉ thấy đau lòng.
"Hay là đêm nay cậu tới nhà tớ ở đi."
Hai người ở cùng nhau vẫn tốt hơn là một người cô đơn nghĩ ngợi.
Thời Vi lắc đầu: "Không cần đâu, tớ định tìm khách sạn nghỉ lại, cũng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì."
"Cậu có chắc là không cần tớ ở cùng cậu không?"
"Chắc mà, cậu cũng hiểu tính cách của tớ, nếu thật sự cần cậu ở bên thì tớ sẽ nói."
"Thôi được rồi."
Quý Dĩ Ninh không kì kèo, cô đưa Thời Vi tới khách sạn rồi về. Vừa mới đi ra khỏi thang máy, cô đã thấy Thẩm Yến Chi đứng ở cửa với cái mặt đen kịt.
Quý Dĩ Ninh nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Thẩm Yến Chi lại chợt xông lên túm cổ tay cô, lạnh lùng nói: "Cái đêm em không về nhà đây, em đã đi đâu?!"